Thoáng cái đã ba ngày trôi qua, trình độ dung hợp của hắn đã được tăng cường. Tần Ninh cảm thấy mức độ kiểm soát cơ thể của mình càng ngày càng thuần thục, ít nhất hắn không cần phải ngồi trên xe lăn nữa.
Có điều khi đi đường, hắn cứ run cầm cập như người già bảy tám mươi tuổi vậy.
Hôm nay, màn đêm buông xuống, Khúc Phỉ Yên lại quay về.
"Sư tôn ơi, người xem...", Khúc Phỉ Yên lấy một loạt thiên tài địa bảo ra, đều là những thứ vô cùng bổ ích đối với hồn phách.
Tần Ninh lại nhìn về phía Khúc Phỉ Yên, chiếc váy dài của nàng đã bị rách vài chỗ, sắc mặt cũng hơi tái nhợt.
"Ngươi vào cấm địa à?"
Trong Trung Tam Thiên có rất nhiều cấm địa, kể cả Hư Tiên đi vào cũng là cửu tử nhất sinh.
"Đúng rồi ạ!"
Khúc Phỉ Yên nói như chuyện đương nhiên.
"Có bị thương gì không?"
Nghe hắn hỏi vậy, Khúc Phỉ Yên cười tủm tỉm nói: "Không có gì đáng ngại, sư tôn đừng lo lắng".
"Con đi rửa mặt súc miệng đã".
Dứt lời, Khúc Phỉ Yên rời đi.
Tần Ninh cười chua xót, nằm trên giường liên tục thử kiểm soát cơ thể, không lâu sau hắn lại chìm vào mê man.
Đột nhiên một giây phút nào đó, Tần Ninh cứng người choàng tỉnh, cảm thấy người cứ ngứa ngáy làm sao.
"Yên Nhi!"
Thấy Khúc Phỉ Yên chỉ mặc một chiếc áo mỏng bằng lụa đang ngồi trên người mình, Tần Ninh ngây ra như phỗng.
Sau khi tắm rửa thay quần áo, làn da Khúc Phỉ Yên mong manh như thể chỉ cần bóp nhẹ là rách, mái tóc còn hơi ẩm, trông vừa quyến rũ vừa hoạt bát đáng yêu.
"Sư tôn... Người mệt lắm không ạ?"
Khúc Phỉ Yên cười tủm tỉm nói: "Để con mát xa cho sư tôn nhé!"
Tần Ninh cạn lời.
"Không cấm mát xa nhưng mát xa thì đi xuống đi chứ!"
"Con không thích".
Trong đại điện, một làn gió nhẹ khẽ thổi qua, những chiếc rèm bay lên theo gió.
Một lát sau, Khúc Phỉ Yên bỗng nhiên đỏ mặt nhìn về phía Tần Ninh, không kìm được cười hỏi: "Sư tôn, người có thích Yên Nhi không?"
"Thích".
Tần Ninh nghiêm túc nói: "Nhưng ngươi là đệ tử của ta, làm gì có sư tôn nào mà không thích đệ tử của mình?"