"Lại là nơi đó... Đúng là ta không nghĩ tới...", nghe nói như vậy, Chiêm Viễn lại có vẻ vô cùng tò mò.
Núi Bất Tự Tại, cái tên này rất kỳ quái.
Trên thực tế, núi Bất Tự Tại ở Tự Tại Thiên vốn có tên là núi Tự Tại, bởi vì năm đó có một nhân vật cổ xưa chỉ còn nửa bước nữa là thành Tiên Nhân ở Trung Tam Thiên đã chôn xương trong núi, cho nên mọi người mới gọi đó là dãy núi Tự Tại.
Chẳng qua là không biết năm ấy có một tên khốn kiếp nào ở đó đã để lại bốn chữ to trên đỉnh núi cao hùng vĩ nhất của núi Tự Tại.
Núi Bất Tự Tại! Cứ như vậy, cái tên này dần dần được lưu truyền xuống.
Tần Ninh tùy tiện nói: "Đã như vậy thì đi núi Bất Tự Tại".
"Bây giờ?"
Khúc Phỉ Yên sửng sốt.
"Ừ".
Tần Ninh nhìn Thần Tinh Dịch bên trong Dẫn Thiên Trì đã đông thành tượng đá, nói: "Nếu ta không thể khôi phục, Dịch Nhi sẽ không có cách nào hồi phục, càng nhanh càng tốt, có vài chuyện ta cần hiểu rõ".
Khúc Phỉ Yên, Thạch Cảm Đương, Chiêm Viễn rời khỏi Phong Thiên Tông theo Tần Ninh, đi từ Bắc Tuyết Thiên đến Tự Tại Thiên.
Bây giờ, nói không khoa trương chứ có thể nói thực lực của Khúc Phỉ Yên đã là mạnh nhất Trung Tam Thiên rồi.
Mặc dù toàn bộ Trung Tam Thiên vẫn còn một số Hư Tiên không rời đi, nhưng có thể chạm tới trình độ độ kiếp như Khúc Phỉ Yên thì lại không có.
Một nhóm bốn người đi đến Tự Tại Thiên.
Chẳng qua là vừa vào Tự Tại Thiên không lâu, trên hư không đã có từng khí tức đi theo.
Mấy người ngồi trên con Bắc Tuyết Vân Bằng - Vân Thượng, một đường đều không có nguy hiểm gì, lúc này Khúc Phỉ Yên bất mãn nói: "Đi theo làm gì, cút ra đây!"
Khúc Phỉ Yên vừa dứt lời, mấy bóng người đã đi ra khỏi hư không.
Chẳng qua là mấy người vừa xuất hiện đã lập tức cùng nhau đi tới, nhìn Bắc Tuyết Vân Bằng, vẻ mặt nhún nhường.