Hai tay Tạ Thanh nắm chặt, thần long tinh thể phá không gian lao tới, điên cuồng gào thét, thần long tinh thể hóa thành hàng vạn mảnh tinh thể, bay tán loạn, phóng về phía trời cao, sau đó biến mất.
Trông có vẻ chỉ là một thao tác đơn giản nhưng sau khi Tạ Thanh làm xong những việc này, cơ thể của ông ấy dần mờ đi.
“Cha, người không sao chứ?”
“Đương nhiên là có sao rồi!”
Tạ Thanh mắng: “Lão Mục gia, cái tên rùa đen rụt đầu kia, ỷ vào thực lực của mình mạnh, tạo ra cái không gian nào cũng là một chỉnh thể, ta chỉ vá lại một chút thôi mà mảnh vảy rồng này đã hao hết lực lượng!”
Tần Ninh không nói gì.
Khi nãy người còn nói cha con chẳng được tích sự gì mà, bây giờ lại nói ông ấy ỷ thực lực của mình cao là như nào?
Hơn một trăm tiên nhân đều mất mạng, giữa đất trời, tiên khí tinh thuần ngập tràn, chuyển động không ngừng bên trong cấm chế rộng cả vạn dặm.
Hai tay Tạ Thanh nắm chặt, cấm chế bị phá tan, tiên khí khuếch tán ra ngoài, dần dần dung nhập vào đất trời của Trung Tam Thiên… Bây giờ, Tạ Thanh mới nói: “Thời gian không còn nhiều nữa, hai người chúng ta nói chuyện tới đây thôi”.