Dù sao những vị Hư Tiên ở Trung Tam Thiên đều cảm thấy mình đứng ở trên đỉnh thiên địa, kiêu ngạo mà nhìn xuống.
Nhưng ngay cả khi đối đầu với ba vị Linh Tiên như bọn họ mà Tần Ninh còn muốn liều chết chống cự để lấy lại sĩ diện cho bản thân sao! Muốn chết à! Vân Tùng vươn tay lên, tiên văn quanh người hắn ta gào thét như gió lốc, bàng bạc như mưa rào.
Trận sư! Đó là Tiên trận sư! Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm kinh ngạc.
Tiên văn hội tụ, hóa thành tiên trận, ngay sau đó, sấm sét vô tận từ trên trời cao giáng xuống, đánh thẳng lên người Tần Ninh.
Lúc này, Lý Tâm Hiệp không còn lý do gì để lui bước nữa, hai tay nắm chặt, bên trong chưởng ấn xuất hiện hai con châu chấu, ban đầu chúng chỉ bé bằng một ngón tay cái, nhưng sau đó, nhờ máu trong cơ thể Lý Tâm Hiệp ngưng tụ, hai con châu chấu kia to đến một trăm trượng.
Hai cánh nó giang ra, phát ra tiếng ông ông, dường như thứ âm thanh ấy có thể mê hoặc lòng người.
Ba vị Linh Tiên đã sử dụng chiêu thức mạnh nhất của bản thân.
Dưới áp lực cực lớn như vậy, Long Phượng Ảnh bên cạnh Tần Ninh sắp sửa mờ đi.
“Chân Tiên, Nhân Tiên, Linh Tiên…”, Thạch Cảm Đương nhịn không được liền nói: “Linh Tiên… thật kinh khủng”.
Lúc trước, Tần Ninh trực tiếp giết Đào Minh Uyên có cảnh giới Nhân Tiên, nhưng mà thực lực của ba vị Linh Tiên này mạnh hơn Tần Ninh nhiều.
Chênh lệch quá lớn.
Khúc Phỉ Yên cũng nói: “Nếu dựa theo thực lực trước đây của sư phụ thì việc vượt qua một cảnh giới để chiến đấu không phải là vấn đề, bây giờ tuy sư phụ đã là Nhân Tiên đỉnh rồi nhưng vẫn không thể địch lại ba vị Linh Tiên này, bởi vì bọn họ không phải là Linh Tiên bình thường”.
Nếu như bọn họ chỉ là Linh Tiên bình thường thì sao Diệp Chi Vấn lại chấp nhận hiến tế một cái phân thân của mình, hủy diệt bản thân để triệu hồi ba vị này giáng thế chứ?