Tiên khí kinh khủng lan tràn ra.
Bên ngoài thế giới bị phong ấn, vô số người thấy cảnh này chỉ cảm thấy tê cả da đầu.
Tiên Nhân! Tiên Nhân chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết, bây giờ đã hiện thân, thật sự là khiến người ta không thể không tê dại.
"Đi chết đi!"
Bóng người Đào Minh Uyên trong nháy mắt đã đến gần Tần Ninh, chưởng ấn rơi xuống, cả người cũng trực tiếp tới gần.
"Người đi chết... phải là ngươi chứ?"
Giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Tần Ninh đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng vô tình, bàn tay nhẹ nhàng đưa ra.
Ầm! Tiếng nổ tung trầm thấp vang vọng.
Đào Minh Uyên vốn dĩ đang hùng hổ lao đến, trong nháy mắt đã bị Tần Ninh túm lấy cổ.
Giống như một con gà trống ven đường khí thế hung hăng phóng tới trước mặt người qua đường, nhưng lại bị người qua đường trực tiếp nắm lấy cổ, nhấc lên.
Đào Minh Uyên vô cùng sợ hãi kinh ngạc.
Tại sao có thể như vậy?
Tần Ninh nắm chặt cổ Đào Minh Uyên.
"Thằng nhãi ranh, làm càn!"
Thôi Tấn Hoa biến sắc, quát lên một tiếng, trực tiếp vỗ một chưởng xuống.
Nhưng vào lúc này, Tần Ninh lại cười nhạo một tiếng, bàn tay dùng sức, một tiếng răng rắc vang lên, hắn đã trực tiếp bóp nát cổ Đào Minh Uyên, chấn vỡ cả hồn phách.
Sau đó Tần Ninh liền ném thi thể của Đào Minh Uyên ra.
Đợi đến khi chưởng kình của Thôi Tấn Hoa rơi xuống, Tần Ninh đã thuấn di xê dịch ra ngoài trăm dặm.
Ầm... Tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng.
Xung quanh mặt đất xuất hiện từng vết nứt.
Mà Thôi Tấn Hoa ôm chặt lấy thân thể của Đào Minh Uyên.
Lần này, mấy vị Nhân Tiên như Lư Tử An, Vân Triết, Diệp Hoa, Trịnh Thiếu An, Liễu Chỉ Như đều trợn mắt há hốc mồm.
Chết! Đào Minh Uyên bị giết.
Bị Tần Ninh giết?