Giờ phút này, Tần Ninh không nói gì.
Mà trong lòng Khúc Phỉ Yên lại càng không phục.
Nếu người lịch kiếp chính là nàng, vậy cảnh tượng hiện ra sẽ hoàn toàn khác nhau.
Cả ngày lẫn đêm nàng chỉ nghĩ đến một việc, ngoại trừ có thể ngủ được với sư phụ thì không còn cầu mong gì khác! Ầm... Tiên kiếp tiếp tục giáng lâm.
Đại chiến xung quanh vẫn cứ tiếp tục, chỉ là tiếp theo, ba người Ô Vân Nguyệt, Ô Vân Tích, Ô Vân Bàng đã không có cách nào tạo ra uy hiếp với Khúc Phỉ Yên nữa.
Mà Diệp Chi Vấn nhìn ba người kia, không hề quan tâm.
Hắn ta cũng chỉ lẳng lặng đứng vững giữa không trung, nhìn Chiêm Ngưng Tuyết trải qua tiên kiếp.
Cứ như hắn ta chỉ là một quần chúng.
Tiên kiếp thứ chín mươi hai... thứ chín mươi ba... Mấy tiên kiếp còn lại, mỗi một cái đều chém vào trên người Chiêm Ngưng Tuyết.
Vào lúc chịu đựng tiên kiếp thứ chín mươi chín, Chiêm Ngưng Tuyết đã không thể kiên trì được nữa.
Sát khí kinh khủng bộc phát ra.
Nhưng vào lúc này.
Tiên kiếp thứ một trăm lại giáng lâm xuống.
Cho đến lúc này, sắc mặt Tần Ninh cũng biến đổi.
Trăm tiên kiếp đã có uy lực rất mạnh.
Chiêm Ngưng Tuyết chưa chắc sẽ có thể ngăn cản được.
Vẻ mặt Tần Ninh hoảng hốt.
Chiêm Ngưng Tuyết nhìn về phía bầu trời, sắc mặt lạnh lẽo.
Không độ được, chính là chết.
Thế nhưng nàng ta không muốn chết! Ầm... Tiên kiếp thứ một trăm lúc này giáng lâm.
Giờ phút này, dường như trời đất cũng phải ảm đạm đi trong nháy mắt, trời đất tuyết trắng vô ngần hoàn toàn tối xuống, chỉ có bóng người Chiêm Ngưng Tuyết bên trên hư không đang chịu đựng tiên kiếp phá hủy.
Dần dần, cơ thể Chiêm Ngưng Tuyết càng thêm yếu ớt, cứ như lúc nào cũng có khả năng phá tan thành mảnh nhỏ.
"Ngưng Tuyết... Không chịu nổi...", Khúc Phỉ Yên ngạc nhiên nói.
Chỉ là bây giờ Khúc Phỉ Yên cũng không cảm thấy ghen ghét, trong lòng chỉ có lo lắng.
Tất cả mọi người đều là đệ tử của sư phụ.
"Tuyết nhi!"