“Chiêm Viễn, mau uống đi, đệ uống thuốc sẽ khỏi bệnh đó”.
Nhưng ai nấy đều có thể nhận ra bé trai bốn năm tuổi trong tranh đã thoi thóp, sắp chết.
Đúng lúc đó, tiếng sấm kêu đùng đùng ở ngoài ngôi miếu hoang, bóng dáng một thanh niên lảo đảo đi vào.
Chính là Ngụy Vô Song! Chỉ là lúc này Ngụy Vô Song chằng chịt vết thương khắp người, dường như không gì có thể làm hắn thảm hại hơn được nữa.
Chiêm Nhân nhìn thấy Ngụy Vô Song thì cảnh giác. Ngôi miếu xập xệ này là ngôi nhà cuối cùng của cô bé và đệ đệ, không cho người khác vào! Nhưng khi nhận ra là Ngụy Vô Song, hai mắt Chiêm Nhân sáng ngời.
“Là ngươi!”
“Là ngươi!”
Hai người gần như thốt lên cùng một lúc.
Vào lúc này, Ngụy Vô Song ngồi cạnh cửa, vừa thở hồng hộc vừa hỏi: “Ngươi tên Chiêm Nhân đúng chứ?”
“Đó là...” “Đệ đệ ta!”
Ngụy Vô Song nhìn bé trai đang nằm trên chồng cỏ tranh, thở dài: “Thằng bé mất rồi”.
“Đệ ấy sẽ sống!”
Giọng điệu chắc nịch của Tiểu Chiêm Nhân làm cho Ngụy Vô Song sửng sốt.
“Ngươi cho thằng bé ăn viên đan dược này đi, có lẽ vẫn có một tia hy vọng!”
Tiểu Chiêm Nhân nhận lấy đan dược rồi cho đệ đệ mình ăn không chút do dự.
“Ngươi không sợ ta hại đệ đệ ngươi à?”
Tiểu Chiêm Nhân không quay đầu lại mà đáp ngay: “Bọn ta có gì đáng để ngươi hại đâu?”
Ngụy Vô Song nở nụ cười cay đắng.
Quả thật là vậy.
Mặc dù sau khi ăn đan dược, sắc mặt bé trai đã khá hơn trông thấy nhưng Ngụy Vô Song thừa hiểu đứa trẻ này đã như đèn treo trước gió.
Không lâu sau, Chiêm Nhân cầm một cái bát sứt mẻ đi múc nước rồi đi tới trước mặt Ngụy Vô Song.
“Ngươi bị thương nặng lắm hả?”
“Uống đi!”
Ngụy Vô Song không nói gì, im lặng uống nước.
Bầu không khí trong ngôi miếu xập xệ yên lặng trong chốc lát.
Mưa rơi nặng hạt, gió hú từng cơn.
“Chiêm Viễn, đứng lên coi!”
Người đi đầu quát tháo.
“Các ngươi muốn làm gì?”