"Cái gì người cũng lừa con, con không hề có một chút thiên phú nào cả!"
"Khóc cái đầu ngươi!"
Tần Ninh gầm lên, tác động tới tiên kiếm trong cơ thể, máu tươi lại chảy tí tách ra ngoài.
Thạch Cảm Đương lập tức dừng khóc.
"Ta đã nói rồi, trên thế gian này có hai loại thiên tài, một là thiên tài từ khi sinh ra đã có khả năng thiên bẩm, hai là thiên tài được đắp nặn từ những lần cố gắng nỗ lực, Thạch Cảm Đương nhà ngươi chưa bao giờ là thiên tài loại có sẵn thiên phú mà là thiên tài loại siêng năng cần cù. Bình thường thiên tài loại siêng năng cần cù sẽ đạt được thành tựu cao hơn".
"Ta từng kể cho ngươi nghe về Vô Thượng Thần Đế rồi chứ?
Hắn chính là thiên tài loại siêng năng cần cù đấy".
Nói thì nói vậy nhưng Tần Ninh lại tự nhủ trong lòng rằng: Lão phụ thân, con nói vậy để an ủi đệ tử của con thôi chứ người là thiên tài từ trong trứng rồi, người đừng chấp nhặt đấy.
"Tại Thương Mang Vân Giới này, Vô Thượng Thần Đế là bức tường thành vững chãi mà người đời sau không ai vượt qua được, tên tuổi được lưu truyền muôn đời. Những thiên tài loại có năng khiếu thiên bẩm ta biết năm xưa cho dù đã trở thành Thần Đế thì cuối cùng vẫn không phải là đối thủ của Vô Thượng Thần Đế, ngươi đã rõ chưa?"
Nghe thấy câu này của Tần Ninh, Thạch Cảm Đương tức thì lau nước mắt đứng dậy.
"Con hiểu rồi sư tôn!"
Thạch Cảm Đương lập tức gầm lên: "Lão tử là thiên tài đỉnh nhất trên đời, là thiên tài tuyệt thế quyền đấm Dương Thanh Vân, chân đạp Ôn Hiến Chi, tay xé Lý Huyền Đạo, kiếm chém Diệp Nam Hiên!"
Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết đều lặng người.
Tên này... bị thần kinh à?
Bị sư tôn lừa nên đâm ra tưng tửng thế ư?
Tần Ninh mau chóng hùa theo: "Không sai, Thạch Đầu, trừ sư tôn là ta ra, đời này không ai lấn át được ngươi về thành tựu đâu".
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh lại thầm nói trong lòng: Vi sư nói không ai lấn át được ngươi chứ không phải không ai xay ngươi ra bã được đâu nhé.
Thế là Thạch Cảm Đương nắm chặt hai cú đấm, chiến khí dâng trào trong cơ thể hắn và bùng nổ như hóa thành một cái giáp trong suốt.
"Con biết rồi sư tôn!"
Thạch Cảm Đương cảnh giới lục biến lập tức xông ra, nhìn Ô Vân Tích và Ô Vân Bàng mà mắng: "Cảnh giới thập nhị biến, một trong hai tên hoàng tử các ngươi nhào lên, hôm nay lão tử sẽ làm thịt một đứa!"
Sắc mặt Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết trở nên kỳ lạ.
Tần Ninh ngây ra như phỗng.
"Sao?
Dám không?"
Thạch Cảm Đương cười một cách sảng khoái: "Đồ ăn hại, Thạch gia gia của ngươi..." Bốp... Một lát sau, một đạo quyền ấn từ trên trời giáng xuống, đập cho Thạch Cảm Đương chôn sâu vào ngàn trượng bên dưới mặt đất.