Nhoáng một cái, một tháng nữa đã trôi qua.
Trong một tháng này Tần Ninh vẫn luôn luyện chế đan dược, lần lượt dung luyện mấy loại tiên quả, tiếp theo hóa thành dược dịch.
"Tuyết nhi!"
"Yên nhi!"
Tần Ninh la lên: "Các ngươi hãy ăn hai loại dược dịch này vào, hai người các ngươi đều là cảnh giới Hư Tiên, mặc dù dược dịch này không thể giúp các ngươi đến cảnh giới Tiên Nhân, nhưng ít nhất có thể để các ngươi biết rõ ràng hơn về bản thân, lực lượng cũng được tăng lên".
"Vâng".
"Vâng".
Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết nhận lấy dược dịch, đi sang một bên bắt đầu luyện hóa.
"Viên Viên, Sương Nhi, Thanh Trúc".
Tần Ninh tiếp tục nói: "Ba loại này là chuẩn bị cho các nàng, Hư Không Biến thất biến, Liệt Đạo Biến bát biến đều là những mốc quan trọng, muốn đến Hư Thiên Biến cửu biến thì bản thân phải ngưng tụ Hư Thiên Chi Lực, một bước này cực kỳ quan trọng, chỉ có đến cửu biến, tiếp theo đến ba cảnh giới Hóa Tiên Biến, Thành Tiên Biến, Lập Tiên Biến sẽ phải xem tâm cảnh biến hóa, dẫn dắt lực lượng biến hóa, sẽ không còn khó khăn như vậy nữa".
Ba cô gái lần lượt gật đầu.
Tần Ninh lại gọi Hứa Huyền Diệp đến, cười nói: "Huyền Diệp, đây là chuẩn bị cho đệ".
Hứa Huyền Diệp mặc một bộ kình phục, vui vẻ nói: "Đệ còn tưởng rằng lão ca quên đệ rồi chứ".
"Tên nhóc thối".
Tần Ninh nói rồi nắm chặt lấy tay Hứa Huyền Diệp, nói: "Ca sẽ không bao giờ quên phần của đệ".
"Bây giờ đệ là cảnh giới Liệt Đạo Biến bát biến, ăn dược dịch này vào có thể đến cấp bậc cửu biến".
Hứa Huyền Diệp cười nói: "Cảm ơn ca".
"Cảm ơn cái gì, đệ và ta là huynh đệ mà".
Tần Ninh đưa dược dịch cho Hứa Huyền Diệp, tiếp theo nói: "Đệ chờ một chút trước đã".
"Mấy năm nay, đệ đã tăng lên đến tận đây, khoảng thời gian trước nhìn thấy đệ, ta còn không biết cảnh giới mấy năm nay của đệ có vững chắc hay không".
"Ta sẽ bắt mạch cho đệ trước rồi quyết định xem ba Biến Cảnh tiếp theo của đệ nên đi như thế nào".
"Được".
Huynh đệ hai người ngồi xuống đất, mặt đối mặt, Tần Ninh đưa hai tay ra nắm lấy hai tay Hứa Huyền Diệp.
Hứa Huyền Diệp cười hì hì nói: "Sao có thể chứ, về sau huynh mạnh rồi, không phải mỗi ngày đều dẫn đệ đi đùa nghịch, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy vui vẻ...", "Đúng vậy...", Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Đúng là vui vẻ, cả nhà chúng ta...", "Huyền Diệp...", "Ừm?"
"Đệ còn nhớ khi còn bé, chúng ta ăn trộm đan dược của cha, bị mẹ đuổi đánh tơi bời, về sau chạy lên trên nóc nhà cùng ngắm sao không?"
Nói đến đây, Hứa Huyền Diệp lại xấu hổ nói: "Ca, nhắc đến chuyện này làm gì?