Tần Ninh cười nói: "Ngươi tới cũng tốt, đỡ khiến ta mất công”.
Chiêm Ngưng Tuyết gật đầu một cái.
Nhưng vào lúc này, một tiếng cười tủm tỉm vang lên.
"Hóa ra Bắc Tuyết tiên tử, Trận Tiên Chiêm Ngưng Tuyết cực kỳ nổi tiếng lại là sư muội của Khúc Phỉ Yên ta, sớm biết như vậy, những năm nay đã sớm qua lại với nhau rồi”.
Khúc Phỉ Yên cười tủm tỉm nói: "Nhưng mà sư muội, người cứ ở chỗ này, để ta giải quyết là được, không cần sư muội vất vả đâu”.
Nghe nói như vậy, Chiêm Ngưng Tuyết đưa mắt nhìn, cau mày lại.
Người phụ nữ này là ai?
Khúc Phỉ Yên?
Sư muội?
Tần Ninh tùy tiện nói: "Đây chính là đồ đệ của sư phụ đời thứ sáu, Khúc Phỉ Yên, lát nữa sẽ nói rõ với ngươi”.
Thấy Tần Ninh dịu dàng với Chiêm Ngưng Tuyết như vậy, trong lòng Khúc Phỉ Yên càng không thoải mái.
Nhưng trong lòng tám vị đệ tử Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Trần Nhất Mặc, Thần Tinh Dịch, Lý Nhàn Ngư, Thạch Cảm Đương càng không thoải mái.
Trong lòng ba người Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thời Thanh Trúc cũng thấy là lạ.
Sao nhìn hai vị nữ đệ tử này trông giống như muốn ngồi ngang hàng với các nàng vậy?
Giờ phút này, Chiêm Ngưng Tuyết nhìn về phía Khúc Phỉ Yên, khom người cười nói: "Chiêm Ngưng Tuyết ra mắt sư tỷ”.
"Sư muội khách khí”.
Hai cô gái đối mặt với nhau, trong mắt đều có chút giao lưu không giống tình cảm lắm.
Khúc Phỉ Yên mang đến cho người ta cảm giác cực kỳ mị hoặc, quyến rũ đến mức tận cùng, ngoài ra còn có một ít trong sáng, sự trong sáng này khác với sự trong sáng của Vân Sương Nhi.
Vân Sương Nhi là tinh khiết như hoa sen.
Khúc Phỉ Yên lại giống như là hoa hồng không nhiễm bụi trần, có thể đỏ mà cũng có thể trắng.
Mà Chiêm Ngưng Tuyết lại lạnh lùng giống như Diệp Viên Viên, nhưng mà sự lạnh lùng của Diệp Viên Viên thuộc về tính cách nhiều hơn, nhưng sự lạnh lùng của Chiêm Ngưng Tuyết lại thuộc về khí chất.
Thời Thanh Trúc thì không giống, nhã nhặn hiền lành như thanh trúc trong núi, mang đến cho người ta cảm giác không tranh không đoạt.
Mặc dù năm cô gái có tính cách khác nhau, nhưng đều có dung mạo bất phàm, có nét đặc sắc riêng.
Mà lúc này, Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết bốn mắt nhìn nhau, khí chất bất đồng va chạm, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.
"Chiêm sư muội”.
"Không sao đâu, một mình ta có thể giải quyết được”.
Khúc Phỉ Yên cười nói: "Chẳng lẽ sư muội cho rằng người làm sư tỷ như ta không so được với sư muội?"
"Không dám, chẳng qua là những người này bất kính với sư phụ, ta thấy mà trong lòng cực kỳ tức giận”.