Phong Thần Châu

Chương 8389: Người phụ nữ kia cũng không dễ chọc.




 Ai xử ai còn chưa biết được đâu!   

 

"Được rồi, Thạch Đầu”.  

 

Lúc này Tần Ninh vẫy tay, Thạch Cảm Đương chạy đến trước mặt hắn, leo lên trên lưng Bắc Tuyết Vân Bằng, ôm lấy đùi sư phụ.  

 

"Sư phụ, người phải lấy lại công bằng cho con, bà già thúi đó, từ ngày con tiến vào Trung Tam Thiên đã bắt nhốt con, người phải minh oan cho con... Sư phụ...”, Thạch Cảm Đương ôm đùi Tần Ninh, không ngừng khóc lóc.  

 

Tần Ninh ngồi xuống, đại bàng quay đầu nhìn Thạch Cảm Đương, lộ vẻ bất mãn.  

 

Trên lưng nó chỉ có thể để Tần Ninh và Chiêm Ngưng Tuyết ngồi, những người khác không được.  

 

Chẳng qua là thấy Tần Ninh có vẻ rất quan tâm đến thanh niên này, nó cũng không tiện nói gì.  

 

Hắn chê bai đẩy Thạch Cảm Đương ra, cười nói: "Lớn thế rồi, cút sang một bên khóc đi”.  

 

Thạch Cảm Đương lại không khóc lóc nữa, nhưng vẫn ôm chặt lấy đùi Tần Ninh, quỳ xuống bên chân hắn, căn bản không hề xê dịch.  

 

Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo cũng không cảm thấy lạ lắm.  

 

Ngược lại là Trần Nhất Mặc, Thần Tinh Dịch cùng với Khúc Phỉ Yên nhìn thấy một màn này thì vô cùng kinh ngạc.  

 

Người này cũng là đồ đệ của sư phụ?  

 

Lại là người như vậy?  

 

Mà lúc này, Tần Ninh cười một tiếng, nhìn về phía mười mấy con Bắc Tuyết Vân Bằng xa xa kia, trên lưng một con Bắc Tuyết Vân Bằng trong đó có hai cô gái đang đứng.

Mà lúc này, Tần Ninh cười một tiếng, nhìn về phía mười mấy con Bắc Tuyết Vân Bằng xa xa kia, trên lưng một con Bắc Tuyết Vân Bằng trong đó có hai cô gái đang đứng.  

 

Cô gái đứng phía trước có dáng người yêu kiều, mặc một bộ đồ màu trắng, khoác áo lụa mỏng màu xanh, Hình dáng của nàng ta nhẹ nhàng như chim hồng bay, uyển chuyển như rồng lượn, da trắng nõn nà, hơi thở như hương lan.  

 

Đôi mắt giống như một vũng nước trong, nhìn qua lại như có vẻ kiêu ngạo lạnh lùng, cũng có chút khí chất nhã nhặn quý phái hoa lệ.  

 

Khuôn mặt trong suốt như ngọc, như trăng non mới mọc, như hoa trong tuyết, xinh đẹp không thể tả, cũng lạnh lùng không thể thân cận.  

 

Khác với vẻ lạnh lùng hồn nhiên của Diệp Viên Viên, sự lạnh lẽo của cô gái này đồng nhất từ trong ra ngoài.  

 

Nhìn thấy người này, vẻ mặt mấy người Ô Minh Động lại không được tự nhiên lắm.  

 

Mà lúc này, cô gái kia đang vô cùng kinh ngạc khó hiểu nhìn về phía Tần Ninh đang thản nhiên ngồi, Vân Thượng bình yên hưởng thụ.  

 

Tần Ninh cũng đưa mắt nhìn về phía hai cô gái, cười nói: "Tuyết nhi, Vũ nhi, có chuyện gì vậy?"  

 

Hai người này đương nhiên chính là Chiêm Ngưng Tuyết và Chiêm Tuyền Vũ dẫn Thạch Cảm Đương tới Vô Tương Thiên.  

Nhưng đối mặt với câu hỏi tự nhiên của Tần Ninh lúc này, hai cô gái không khỏi sửng sốt một chút.  

 

Tần Ninh cười nói: "Xem ra chỉ có Vân Thượng không quên được ta, tỷ muội các ngươi lại không nhận ra ta”.  

 

"Tuyết nhi, tới đây”.