Chỉ là Sở Kiếm Thanh và Sở Mộng Hà cũng không để ý tới, trực tiếp xông đến trước người Đạo Minh Tu.
Mà lúc này, từng bóng người cũng đáp xuống.
Dương Thiên Nghi thấy cảnh này, hạ lệnh ra tay.
Dương Thanh Vân và Ôn Hiến Chi nắm tay lại, sát khí trong cơ thể bộc phát, trực tiếp xông ra.
Giờ phút này, Tần Ninh đứng ở phía dưới, đưa mắt nhìn trên không.
"Đạo Vân Sinh!"
Tần Ninh vừa dứt lời, bóng người đã lóe lên, đột nhiên xuất hiện trước mặt Đạo Vân Sinh.
"Ngươi cút đi!"
Nhìn thấy Tần Ninh đi tới, lại là khí tức Biến Cảnh, Đạo Vân Sinh lập tức hoảng sợ.
"Tới tâm sự đi".
Tần Ninh lại trực tiếp bắt lấy Đạo Vân Sinh, cười nói: "Dù sao cũng là con trai của lục trưởng lão Thượng Môn Đạo, cũng nên có chút khí phách chứ?"
Đạo Vân Sinh bị Tần Ninh bắt lấy, lại không thể phản kháng được, sắc mặt tái nhợt, trực tiếp rơi xuống đất.
Bịch một tiếng, hắn ta đã bị Tần Ninh ném xuống đất.
"Thằng oắt con, dám đụng đến ta, ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn".
Lúc này, Đạo Minh Tu bị hai người Sở Kiếm Thanh và Sở Mộng Hà áp chế lập tức luống cuống.
Con trai chính là mạng sống của ông ta!
"Dừng lại!"
Tần Ninh ngồi xuống, vỗ vỗ bả vai Đạo Vân Sinh, hắn ta lập tức run lên.
"Đó là cha ruột của ngươi hả?"
"Phải...", "Có phải là ngươi đã làm chuyện xấu xa với hai đứa con gái của tộc trưởng nhà họ Dương không?"
Đạo Vân Sinh vội vàng nói: "Không, không phải, là nhà họ Dương nói xấu ta".
"Ồ?
Thật sao?"
Tần Ninh mỉm cười, nhẹ nhàng đưa tay ra, nhìn xuống giữa háng Đạo Vân Sinh, cười nói: "Nói thật đi!"
Đạo Vân Sinh lập tức căng thẳng, mồ hôi chảy đầy mặt, liền nói ngay: "Vâng vâng vâng, là thật, là thật...", "Ta háo sắc, ngấp nghé Dương Uyển Uyển, là ta bị trừng phạt đúng tội".
Tần Ninh nghe nói như thế, chậm rãi đứng dậy, cười nói: "Mới thế mà đã thừa nhận?
Ngươi đúng là không có tiền đồ".