Thấy vậy, sắc mặt Ôn Hiến Chi thay đổi, thân hình hắn ta bỗng biến mất, trực tiếp xông lên phía trước.
Xoạt… Vào lúc này, Hồ Tông Nghĩa và Hồ Tông Minh lao tới, ngăn cản Ôn Hiến Chi.
“Bây giờ, ngươi muốn đi giúp đỡ hắn ta sao? Trễ rồi!”
Vào lúc này, sao Hồ Tông Nghĩa có thể để Ôn Hiến Chi nhúng tay được.
Nếu Dương Thanh Vân chết thì ý chí chiến đấu của võ giả Thanh Viêm Tông ít nhất sẽ giảm đi hơn phân nửa.
Chỉ trong nháy mắt, Hồ Tông Nghĩa và Hồ Tông Minh ngăn cản Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo, khiến cho thân hình một người và một thú bị chặn lại.
Mà sát khí của người phụ nữ lao từ trên trời cao xuống không hề suy giảm, hướng thẳng về phía Dương Thanh Vân.
Nhìn thấy trường kiếm càng ngày càng tới gần mình, ánh mắt của Dương Thanh Vân bình tĩnh đến mức lạnh lùng, vào giây phút này, mọi chuyện đã không còn cách nào có thể cứu vãn được nữa, nếu đã như vậy thì còn do dự gì nữa, Dương Thanh Vân hạ quyết tâm, bàn tay hắn ta nắm chặt lại, trường kiếm hóa thành một vệt sáng đâm thẳng về phía đối phương.
Cho dù có chết thì hắn ta cũng phải kéo theo kẻ lót xác cho mình! Người phụ nữ kia thấy vậy liền tỏ vẻ khinh thường.
Thực lực của cô ta chính là cảnh giới ngũ biến.
Chỉ có một tên Dương Thanh Vân cảnh giới nhị biến, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà còn muốn giết ngược cô ta, muốn đồng quy vu tận à, đúng thật là nực cười.
Nhìn thấy kiếm của Dương Thanh Vân đâm về phía mình, người phụ nữ trực tiếp sử dụng sát chiêu.
Thế nhưng vào lúc này.
Dương Thanh Vân nhìn thấy người phụ nữ vốn đang giết về phía hắn ta bỗng nhiên nổ tan xác như một quả pháo.
Oanh… Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang xa.
Cơ thể người phụ nữ kia văng về phía Thanh Viêm Tông, đè ngã một ngọn núi, cuối cùng bị chôn vùi dưới lớp đất đá, không rõ sinh tử như thế nào.
Vào lúc này, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm.
Một người đàn ông mặc áo trắng xuất hiện giữa không trung, hắn từ từ thu chân lại, đứng yên ở nơi đó.
Vào giờ phút này, Dương Thanh Vân nhìn người thanh niên áo trắng kia mà lòng thấy nao nao.
“Sư tôn?”
Cùng lúc đó, Ôn Hiến Chi đứng ở đằng xa kia cũng sửng sốt, hắn ta giống như phát điên, lập tức bay nhảy lên cao một trăm trượng, bay thẳng lên trời cao, không nén được niềm vui mà hét to: “Sư tôn?”
Mà lúc này, Ngọc Ngâm Tuyết đang đứng ở một ngọn núi xa ngơ ngác nhìn vị trí trống rỗng bên cạnh mình.