Khiêm thúc nói: "Người kinh khủng thật sự chính là Dương Thanh Vân kia, thiên phú võ đạo không tầm thường, hơn nữa còn giỏi xử lý công việc trong tông môn, ánh mắt cay độc, thủ đoạn lão luyện, rất được lòng người. Nếu không phải vậy, Thanh Viêm Tông làm sao có thể phát triển ở trong địa bàn của tứ đại gia tộc chúng ta được?"
"Khiêm thúc nói cực phải".
Hồ Nguyệt Ly tùy tiện nói: "Ta đã từng đánh nhau với Dương Thanh Vân kia, người này... thiên phú quả thực rất kinh khủng, hơn nữa tâm trí lại vô cùng vững vàng thành thục, hành động không dông dài, lại biết suy tính rất toàn diện".
Ba người đứng ở bên trong sơn cốc nói chuyện.
"Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi mà các ngươi nói trông như thế này sao?"
Một giọng nói đột nhiên vang lên ở sau lưng.
Sau lưng ba người lập tức đổ mồ hôi lạnh, sống lưng lạnh toát, đột nhiên xoay người, đồng thời xông ra.
Keng... Chẳng qua là bóng người vừa xuất hiện sau lưng kia lại nắm chặt bàn tay lại, thần binh của ba người đều bị chặn lại vững vàng.
Chỉ thấy một cái tay khác của thanh niên mặc quần áo trắng kia đang giơ hai bức tranh lên, trong tranh có hai người đàn ông, một người trông vô cùng trẻ tuổi, một người khác thì có khuôn mặt hơi yêu dị.
Hồ Khiêm, Hồ Vân Ly, Hồ Nguyệt Ly thi nhau thay đổi sắc mặt.
Người trẻ tuổi này xuất hiện từ bao giờ, bọn họ lại không phát hiện chút nào! Nhất là Hồ Khiêm, bản thân ông ta là cường giả Tinh Thần Biến nhị biến, nhưng lại không hề có chút cảm giác nào cả.
"Ngươi là ai?"
Hồ Khiêm lùi ra sau, nhìn về phía Tần Ninh, trong giọng có chút cẩn thận và kinh hoàng.
"Tại hạ là Tần Ninh".
Tần Ninh cười nói: "Hai người mà các ngươi nói là hai người này sao?"
Tần Ninh hỏi lại lần nữa.
Hồ Vân Ly kia quát lên: "Phải hay không phải thì có liên quan gì tới ngươi?"
"Rất có liên quan đến ta".
Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: "Hai người này là đệ tử của ta thất lạc nhiều năm, ta nhận ra được ngay!"
Hồ Khiêm lại nhướng mày một cái.
Ông ta nhìn về phía hai bức tranh trong tay Tần Ninh, hai người bên trong rất sống động, chính là hai tông chủ của Thanh Viêm Tông.
Dương Thanh Vân! Ôn Hiến Chi! Hồ Khiêm nói: "Anh bạn, vì sao ngươi lại ở chỗ này nghe trộm chúng ta nói chuyện?"
"Nghe trộm?"
Sắc mặt Tần Ninh đã có chút không nhịn được, nói: "Ta không nghe lén, ta vẫn luôn ở chỗ này, là các ngươi tới sau".
Nói rồi Tần Ninh vung tay lên, ảo trận giải trừ, đám người Ngọc Ngâm Tuyết lần lượt xuất hiện.
"Ngọc Ngâm Tuyết!"
Hồ Vân Ly và Hồ Nguyệt Ly thấy Ngọc Ngâm Tuyết thì lập tức bùng nổ sát khí.
Lúc này Hồ Khiêm đưa mắt nhìn Tần Ninh từ đầu đến cuối.
Thanh niên trước mặt không đơn giản, mang đến cho ông ta áp lực cực lớn.