Phong Thần Châu

Chương 8215: Nói cho ta nghe xem nào".




 Giờ phút này, hai ông lão ngồi xuống, thở dài.  

 

Thấy dáng vẻ này của hai ông lão, Dương Đỉnh Vân khom người nói: "Hai người làm sao vậy?"  

 

Cứ như Tần Ninh vừa đi, hai người giống quả bóng xì hơi vậy, cả người chẳng có chút tinh thần nào.  

 

"Dương Đỉnh Vân, ngươi vào A Tị Địa Ngục muộn hơn chúng ta, ngươi không biết A Tị Địa Ngục vắng vẻ cô đơn thế nào, nếu ở lâu rồi sẽ khiến người ta chán chết!"  

 

Tiên Thái Nhất cười ha hả nói: "Dù sao chỗ này cũng là địa ngục".  

 

Lúc này sắc mặt Dương Đỉnh Vân cũng vô cùng ảm đạm.  

 

Ở trước mặt Tần Ninh, hai người vẫn luôn tỏ ra ung dung thích ý.  

 

Bây giờ mới là dáng vẻ chân chính của hai người đi! Chỉ là chẳng lẽ Tần Ninh không biết những chuyện này sao?  

 

Bên kia, hắn đang đi lại trong một thời không xa lạ, vẻ mặt vô cùng đề phòng.  

 

Không biết đã ở bên trong A Tị Địa Ngục bao lâu! Không biết cha mẹ có rời đi an toàn không, đã trở lại Vô Tương Thiên hay là đến chỗ nào khác?  

 

Mấy vị giai nhân và đệ tử thì sao?  

 

Trong lòng Tần Ninh tràn đầy mong đợi.  

 

Hơn nữa từ nơi này rời đi, không biết sẽ tới chỗ nào! Thời gian trôi qua từng giờ từng phút, không gian xung quanh vô cùng kỳ quái lạ lẫm, mà Tần Ninh chỉ cảm thấy một lực lượng vô hình đang thúc đẩy thân thể mình đi tới trước.  

 

Cho đến một lúc nào đó, ánh sáng xuất hiện ở trước mắt, Tần Ninh bước ra một bước, cảm thấy ánh sáng xung quanh đã biến ảo.  

 

Mà một giây sau, hắn bước chân ra, bóng người rơi xuống mặt đất, chỉ cảm thấy mình đang dẫm lên bãi cỏ mềm mại vô cùng thoải mái.  

 

Ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu xuống, ấm áp khiến người ta cực kỳ thoải mái.  

 

Ở bên trong A Tị Địa Ngục, chỉ có mặt trăng máu treo trên cao, không thấy ánh mặt trời, mà ở chỗ này lại có thể thấy bầu trời mặt đất, cảm nhận được thời gian trôi qua.  

 

Không biết rốt cuộc đã ở trong đó bao lâu, bên ngoài đã qua bao nhiêu năm.  

 

Tần Ninh quan sát bốn phía.  

 

Nơi này là một sơn cốc, trên vách núi xung quanh mọc đầy cây cối xanh um, hoa cỏ tươi tốt, mùi thơm nhàn nhạt truyền ra.  

 

Bên trong sơn cốc là một đầm nước trong suốt sạch sẽ, khẽ trôi dập dềnh.  

 

Tần Ninh nhìn thấy hồ nước liền đi tới, ngồi xổm xuống, hai tay vốc nước lên rửa mặt, sau đó hơi thở ra, cười một tiếng.  

 

Thật tốt! Một tiếng rào đột nhiên vang lên.  

 

Mặt đầm nước bỗng bị phá vỡ, một bóng người chậm rãi bay lên...  


 

Lúc này cô gái nhô lên khỏi đầm nước, mái tóc dài ướt sũng dán ở sau lưng.  

 

Đôi mắt trong trẻo kia có mấy phần bình tĩnh ổn định.