Ngay sau đó, Cửu Nguyên Đan Điển cũng bay xung quanh cơ thể.
Mà cả người hắn thì chậm rãi bay lên.
Dưới chân, một cái cọc gỗ dần dần dâng lên.
Thể Thư! Thể Thư lúc này hóa thành một cái cọc gỗ thẳng tắp cao ngất, dần dần khuếch trương chiều rộng và tăng cao lên.
Cho đến cuối cùng đã hóa thành rộng trăm trượng, cao lớn ngàn trượng.
Tần Ninh đứng ở trên Thể Thư, bên ngoài Thể Thư là từng mộc văn, cuồn cuộn từng tầng một, khí tức mà mộc văn tản ra từ bên ngoài đến bên trong, tụ tập vào vị trí trung tâm mà Tần Ninh đang đứng.
Dần dần, dường như Tần Ninh đã có một sự liên kết đặc biệt với vùng trời đất này.
Ô Viên thấy cảnh này thì đưa mắt nhìn vào cái cọc gỗ dưới chân Tần Ninh.
Đây là cái gì?
Mà giờ phút này, Tần Ninh cầm đao Tuyệt Hoàng và kiếm Độ Sinh, khí thế ngưng tụ một thể.
Bàn tay hơi nắm chặt, ánh sáng đao kiếm lại tăng vọt lần nữa, trực tiếp chém ra một kiếm.
Trong phút chốc, kiếm khí kinh khủng kia hóa thành phong nhận vô tận, cứ như liên tục không dứt, lao tới trước người một vị quỷ hoàng.
Quỷ hoàng kia đưa hai tay ra, ngưng tụ từng khí tức trước người, hội tụ thành một cái chuông đồng va chạm với kiếm khí.
Keng... Tiếng vang lanh lảnh truyền ra.
Cả người quỷ hoàng kia lập tức lùi về sau, mà khí tức âm trầm xung quanh cũng đã ảm đạm đi mấy phần.
Tần Ninh lại không thèm quan tâm.
Hắn tiếp tục chém ra một đao nữa.
Sát khí kinh khủng tràn ngập ra.
Đồng thời, Ô Viên cũng đã nhìn ra manh mối.
Không đúng, có cái gì đó rất không đúng.
Tần Ninh đứng trên cọc gỗ, cảnh giới tam biến bộc phát ra thực lực còn vượt qua cấp bậc thất biến.
Mỗi một kiếm, mỗi một đao lúc chém ra đều mang theo lực tấn công của hư không vô cùng kinh khủng.
Làm sao có thể! Một cảnh giới tam biến bộc phát ra thực lực của thất biến.
Nguyên nhân chính nhất định là cái cọc gỗ dưới chân Tần Ninh.
Lúc này hai mắt Ô Viên không chừng lóe lên ánh sáng, bàn tay nắm chặt, trong mơ hồ có từng luồng ánh sáng u ám ngưng tụ.
Tiếng nổ vang lên, khí tức làm người ta sợ hãi bộc phát ra, trong chớp mắt, ánh sáng u ám kia hóa thành một cây trường thương.
Ô Viên nắm chặt trường thương, trong mơ hồ ánh sáng u ám ngưng tụ, cả người chợt lóe lên, đi tới phía trước cái cọc gỗ dưới chân Tần Ninh, trực tiếp đâm trường thương ra.