Phong Thần Châu

Chương 8176: "Sở Kiếm Thanh!"  




 "Lãnh Tiên Cốc?  

 

Thì sao?"  

 

Tần Ninh hiếu kỳ nói.  

 

Dương Đỉnh Vân vội vàng nói: "Có một vị quỷ hoàng đại nhân cư trú trong Lãnh Tiên Cốc, ngài biết đấy, bên trong A Tị Địa Ngục cũng giống như Trung Tam Thiên, chia ra làm các cấp bậc từ trên xuống dưới là quỷ tiên, quỷ hoàng, quỷ vương, quỷ tướng, không, A Tị Địa Ngục còn hung tàn hơn Trung Tam Thiên, cấp bậc ở chỗ này vô cùng rõ ràng, quỷ hoàng sẽ tuyệt đối không cho phép quỷ vương, quỷ tướng tùy ý xâm nhập vào lãnh địa của mình".  

 

"Một khi xâm nhập thì chắc chắn sẽ phải chết".  

 

Nghe nói như thế, Tần Ninh lại cười nói: "Ta hiểu rồi, Liễu Bách và Lý Thiện Viễn muốn dẫn chúng ta vào bên trong Lãnh Tiên Cốc, quỷ hoàng trong Lãnh Tiên Cốc có thể sẽ giết bọn họ, nhưng cũng sẽ giết chúng ta".  

 

"Ông ta đang muốn tranh thủ một đường sống vào lúc sắp chết đây mà!"  

 

Tần Ninh lập tức nói: "Bọn họ còn không sợ chết, ta sợ cái gì, đi".  

 

Dương Đỉnh Vân còn muốn thuyết phục, nhưng giờ phút này Tần Ninh đã trực tiếp tăng tốc.  

 

Dần dần, mấy người đã tiến vào bên trong phạm vi Lãnh Tiên Cốc.  

 

Xung quanh xuất hiện từng dãy núi.  

 

Nhưng mà những dãy núi này cũng không cao lớn, đều không vượt quá trăm trượng, hơn nữa ở chỗ những dãy núi nối liền còn có từng sơn cốc.  

 

Kỳ quái hơn chính là bên trên núi non ở đây mọc đầy cây cối xanh um tươi tốt, tuy những cái cây kia đều có ánh sáng màu máu nhàn nhạt, nhưng cũng có cây có màu sắc khác.  

 

Nhìn qua cứ như là sơn cốc trong Trung Tam Thiên giăng kín một tầng sương máu cực mỏng.  

 

Ngoài ra trong sơn cốc còn mọc đầy hoa cỏ, cây ăn quả, cũng xây dựng không ít lầu các, nhà gỗ, nhìn qua giống như một thôn quê yên bình.  

 

Liễu Bách đi phía trước dẫn đường, tốc độ cực nhanh.  

 

Ông ta sợ chết.  

 

Sợ xâm nhập vào địa bàn của quỷ hoàng, sẽ bị quỷ hoàng đập chết.  

 

Nhưng ông ta sợ bị Tần Ninh giết chết hơn.  

 

Ở chỗ này có lẽ sẽ có một chút hi vọng sống.  

 

Lúc này, Tần Ninh và Dương Đỉnh Vân cũng đã tới chỗ này.  

 

Trong sơn cốc vô cùng tĩnh mịch, không nhìn ra cái gì.  

 

Nhưng càng như thế, Dương Đỉnh Vân lại sợ hãi.  

 

"Đừng sợ, ta ở đây".  

 

Tần Ninh cười nói.  


 

 

 

“Thất biến thì thất biến!”