Phong Thần Châu

Chương 8095: . Âm thanh nứt vỡ vang lên liên tục.  




 Lúc này, giọng nói của Tần Ninh vang vọng xung quanh mỗi một người trong Lâm tộc.  

 

Không có mấy vị lão tổ tọa trấn.  

 

Lại không Biến Cảnh chèo chống.  

 

Còn có một cường giả như Tần Ninh căn hận Lâm tộc, còn ai bên trong Vô Tương Thiên sẽ trợ giúp Lâm tộc nữa?  

 

Trong khoảng thời gian sau này, tất cả sản nghiệp của Lâm tộc đều sẽ bị chia cắt dần dần!   

 

"Tần Ninh!"  

 

Lúc này sắc mặt Lâm Bằng Chính tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, cả người ngã nhào xuống đất.  

 

Tần Ninh đã phế đi tất cả tu vi của ông ta.  

 

Mà hôm nay vô số con cháu của Lâm tộc đã tử thương, gia tộc suy sụp là điều quá hiển nhiên.  

 

Tần Ninh tiếp tục nói: "Các ngươi hãy nhớ kỹ, nếu ai trong Lâm Tộc các ngươi mà còn dám ở lại thành Thiên Mộc, chắc chắn sẽ phải chết".  

 

"Mà nếu ai trong Lâm Tộc các ngươi mà dám rời khỏi Vô Tương Thiên, chắc chắn cũng sẽ phải chết".  

 

"Ta muốn để các ngươi bị nhốt đến chết bên trong Vô Tương Thiên này".  

 

"Bắt đầu từ hôm nay, nếu có ai trong Vô Tương Thiên dám nâng đỡ Lâm tộc một tí ti nào, Tần Ninh ta sẽ diệt toàn tộc toàn tông".  

 

Giọng nói lạnh nhạt vang vọng ra, khiến cho toàn bộ trời đất lúc này cũng phải yên tĩnh như chết.  

 

Tần Ninh nắm bàn tay lại, từng thể văn long phượng giao thoa, phóng ra hỏa diễm cực nóng, đốt cháy tất cả mọi thứ của Lâm tộc... Ầm ầm... Lúc này, trên bầu trời vang lên tiếng sấm rền cuồn cuộn.  

 

Những hạt mưa to rơi xuống ào ào.  

 

Tần Ninh đứng phía trên lầu các nghiêng ngả, xếp ba cái đầu ra ngay ngắn.  

 

"Sơn Minh, ta đã báo thù cho ngươi rồi!"  

 

Tần Ninh chậm rãi nói: "Kế tiếp, ta sẽ đi báo thù cho cha mẹ mình".  

 

Lúc này, Tần Ninh đứng trên địa bàn của Lâm tộc, cơn mưa rào tầm tã kia lại không thể ngăn cản thế lửa lan tràn, đốt cháy toàn bộ Lâm tộc, đốt toàn bộ trong ngoài Lâm tộc.  

 

Mà trong toàn bộ trời đất dường như chỉ có tiếng mưa to ầm ầm, không còn những tiếng gì khác vang vọng nữa.  

 

Thế nhưng chuyện xảy ra ngày hôm nay gần như đã nhanh chóng lan truyền ra khắp Vô Tương Thiên với thế sét đánh không kịp bịt tai.  

 

 


Nhìn từ bên ngoài, nơi này giống như một vùng đất hoàn toàn hoang dã.  

 

Thế nhưng sau khi vượt qua dãy núi hơn mười dặm sẽ có thể nhìn thấy từng phật tự cổ kính đứng sừng sững trên từng đỉnh núi cao, khắp nơi trên chân núi và sườn núi trăm dặm đều lộ ra khí thế cổ xưa, uy nghiêm đứng vững.  

Gạch xanh ngói xanh, từng mùi đàn hương tỏa ra, bậc đá xanh quanh co lòng vòng.