Máu tươi chảy xuống mặt đất, tiếng kêu la thảm thiết như xé rách ruột gan của Lâm Phưởng vang lên.
“Đại ca, nhị ca, tam ca, cứu ta, cứu ta…”, Lâm Phưởng kêu rên.
Lúc này, Tần Ninh cũng mặc kệ ông ta, hắn nhìn về phía Lâm Du Du nói: “Tứ cô, ngươi nói xem…”
“Ta nên làm gì bây giờ?”
“Không quan tâm?”
“Cho rằng chuyện gì cũng chưa xảy ra sao?”
Lâm Du Du im lặng không nói gì.
Tần Ninh tiện đà nói: “Năm đó, ta bị người ta bôi nhọ, nói rằng ta có ý đồ gây rối với Lâm Nhã Như, tứ cô rõ ràng biết là ta vô tội, ngươi rõ ràng đã nhìn thấy ta bị hôn mê, ném lên giường Lâm Nhã Như, ngươi đều nhìn thấy tất cả, tứ cô, vì sao ngươi không làm chứng cho ta?”
“Nếu như ngươi có thể đứng ra làm chứng, cha nương ta cũng sẽ không dẫn ta rời khỏi Lâm tộc”.
“Chẳng lẽ, Lâm Bằng Chính là tộc trưởng, cho nên con của ông ta cũng nhất định sẽ trở thành tộc trưởng sao?
Lâm Tung không bằng ta, ta không thể làm tộc trưởng sao?”
“Hắn ta là cháu của ngươi, ta cũng là cháu của ngươi!”
Giờ phút này, Tần Ninh moi tim Lâm Phưởng ra.
“A…”, trong miệng Lâm Phưởng truyền đến tiếng gào thấu tận tim gan.
“Các ngươi nói xem, ta nên làm gì bây giờ?
Cho rằng chuyện gì cũng chưa xảy ra, để cho người Lâm tộc tiếp tục sống trên cõi đời này sao?”
Nói xong, một tay của tần Ninh đâm vào bụng Lâm Phưởng, không ngừng lôi kéo.
“Láo xược, dừng tay”.
Lúc này, Lâm Duệ mang theo một thân sát khí bước ra, khí tức trong cơ thể cuồn cuộn.
Cảnh giới Hồn Phách Biến nhị biến.
Ông ta vừa bước đến, Thần Tinh Dịch đã đứng chắn ở trước người Tần Ninh, nhìn về phía Lâm Duệ, lạnh lùng nói: “Chó già, con trai và con gái của ngươi đã chết, ngươi cũng xuống dưới đó chơi với bọn họ đi!”
Nghe được lời này, Lâm Duệ tức giận bùng nổ.
“Tên khốn kiếp, đi chết đi”.
Nhất thời, Thần Tinh Dịch không chút sợ hãi, trực tiếp đánh với ông ta.
Hoàng Huyền Thần Thể, bộc phát mạnh mẽ.
Hắn ta là đệ tử của Thông Thiên Đại Đế, sợ cái gì chứ! Sát khí khủng bố dao động, Lâm Duệ ra tay, mỗi một chiêu thức đều muốn đánh chết Thần Tinh Dịch.