Hắn chém kiếm Khảm Nguyên ra, một tiếng phập vang lên, mặt Lâm Nhã Như bị chém đứt một miếng thịt.
Đây mới chỉ là nhát kiếm đầu tiên.
Ngay sau đó, Tần Ninh rạch hết nhát này đến nhát khác, rạch qua gò má Lâm Nhã Như, rạch qua thân thể Lâm Nhã Như. Trên đất, máu tươi đầm đìa, từng miếng thịt bị cắt ra nằm vương vãi ra đất.
Nhưng lúc này, Lâm Nhã Như vẫn chưa chết.
"Lâm... Lâm Thần... ngươi... ngươi giết ta đi... van xin ngươi, giết ta đi...", giờ đây, Lâm Nhã Như đã không thốt nên lời, giọng nói yếu ớt vang lên từ hồn phách, van xin trong đau khổ.
Tần Ninh lại không nói một lời, chỉ chém hết nhát này đến nhát khác như đang điêu khắc một món hàng mỹ nghệ.
Giờ phút này này, người của nhà họ Lôi người và nhà họ Lâm ngây ra như phỗng.
Không một ai dám nhúng tay.
Không một ai dám lên tiếng.
Ban nãy hắn liên tục đánh Lâm Huyễn đến sắp chết, còn chém đầu Lâm Huyễn, bây giờ lại chém Lâm Nhã Như từng nhát một.
Thủ đoạn giết người của Tần Ninh quả thật là khiến cho người ta sợ hãi đến mức tận cùng.
Một tiếng xụp vang lên.
Sau cùng, miếng thịt cuối cùng trên người Lâm Nhã Như rơi xuống đất, khí tức của nàng ta cũng bỗng nhiên biến mất, chỉ để lại một bộ hài cốt đứng ở trong đại sảnh.
Lúc này, mấy trăm người đứng khắp đại sảnh nhưng lại không có bất kỳ âm thanh nào phát ra.
Chỉ có tiếng vàng bạc đốt cháy lạch cạch, chỉ có tiếng máu tươi chảy tí tách từ mũi kiếm Khảm Nguyên của Tần Ninh rơi xuống.
Giờ phút này, Tần Ninh quay người lại, đi tới trước mặt Kỷ Tử Diễn đang bị Thể thư xuyên qua.
"Tử Diễn à...", lúc này, Tần Ninh chậm rãi rút thuật luyện thể ở lồng ngực Kỷ Tử Diễn ra, kiếm Khảm Nguyên đặt lên cổ ông ta, từ tốn hỏi: "Ngươi có nhìn thấy không?"
Giờ đây, mặt mũi Kỷ Tử Diễn trắng bệch, khí tức trong cơ thể rối loạn, chỉ cần động một cái đã giật bắn, toàn thân đau đớn như bị kim đâm.
"Tử Diễn à, ngươi có nhìn thấy không?"
Tần Ninh hỏi lại lần nữa: "Ngươi có nhìn thấy không?
Sơn Minh chết rồi nhưng đến con trai, cháu trai của hắn đều không lấy được thi thể của hắn, không tài nào an táng đàng hoàng được cho hắn”.
"Mà người hắn xem là huynh đệ năm xưa lại châm chọc, cười nhạo không chút e ngại ngay trước quan tài của hắn, lại còn uy hiếp con trai, cháu trai của hắn. Ngươi nói xem, là do thói đời thay đổi hay là do lòng người thay đổi?"
Kỷ Tử Diễn mặt mày xanh xao nhìn về phía Tần Ninh, nhưng hắn ta vẫn dùng hết sức bình sinh quát lên: "Cả ba người bọn hắn đều được ngươi trọng dụng nhất, nhưng còn ta thì sao?