Phong Thần Châu

Chương 7943: : Đằng sau tấm gương




 

"Thảo nào dám không để bổn cô nương vào mắt".  

 

Thánh Như Vân thấy Vân Sương Nhi ra tay, cho thấy thực lực cảnh giới Vô Ngã tầng ba thì lập tức hừ lạnh: "Đến tầng ba rồi thì cũng sàn sàn ta thôi, ngươi tưởng ngươi đấu lại ta chắc?"  

 

Nói xong, thanh kiếm trong tay Thánh Như Vân tỏa sáng.  

 

"Pháp Thần Chấn Thiên Kiếm Quyết!"  

 

"Nhất Pháp Phá Vạn Kình!"  

 

Thánh Như Vân vừa nói xong đã tung kiếm chém ra.  

 

Vào lúc này, khí tức kinh khủng bùng nổ trong nháy mắt.  

 

Vân Sương Nhi không hề tỏ ra nao núng, cô ấy chắp hai tay lại rồi bỗng tách ra, từng luồng sức mạnh màu xanh biếc vận chuyển trong lòng bàn tay, hóa thành một dấu ấn tung ra.  

 

"Thiên Nguyên Chưởng!"  

 

Một chưởng đánh ra, từng đạo nguyên lực bàng bạc kia ngưng tụ thành một làn sóng khí lạnh khiến người ta khiếp đảm.  

 

Keng... Khi chưởng kình giáng lên kiếm khí, Thánh Như Vân lập tức cảm nhận được sức mạnh toàn bộ cơ thể bản thân như bị tác động, không ngờ nguyên lực lại vượt khỏi tầm kiểm soát của nàng ta, bắt đầu trở nên rối loạn.  

 

Thoáng chốc, Vân Sương Nhi đến trước mặt Thánh Như Vân, bàn tay ngọc ngà tát một cái.  

 

Chát! Tiếng vả mặt thanh thúy vang lên, Thánh Như Vân bị hất văng lên cao, quay mấy vòng rồi rơi xuống đất cái rầm.  

 

Mới chạm trán với nhau mà Thánh Như Vân đã bị Vân Sương Nhi đánh bay chỉ với một cái tát.  

 

Ninh Khuyết, Hoa Văn Nhiên và vô số đệ tử thiên viện xung quanh đều ngây ra như phỗng.  

 

Sao sau khi đến cảnh giới Vô Ngã tầng ba, thực lực của Vân Sương Nhi lại trở nên khủng khiếp đến vậy?  

 

"Vân Sương Nhi, ngươi...", một bên má sưng tấy, Thánh Như Vân phun một ngụm máu tươi ra rồi quay phắt sang nhìn Vân Sương Nhi bằng gương mặt đầy oán hận.  

 

"Sao?"  

 

Vân Sương Nhi tiến lên một bước.  

 

"Phu quân của ta từng nói rằng, nếu không thể nhịn được nữa thì khỏi nhịn, ta không điềm tĩnh bằng chàng ấy, nhưng ngươi cũng nên vui mừng đi!"  

 

Vui mừng?  

Vui mừng cái gì?  


 

Giọng điệu Vân Sương Nhi đầy bình tĩnh, những lời cô ấy thốt ra rất giống với phong cách của Tần Ninh.  

 

Lúc xoay người chuẩn bị rời đi, Vân Sương Nhi đột nhiên nhớ ra hình như xưa kia Tần Ninh cũng như thế, cô ấy thật sự đã học theo lối ăn nói của nam nhân mình rồi.