Thấy nét mặt lạnh lùng của Tô lão, Đàm Tùng lập tức nhát như cáy.
Ông ta có thể tỏ ra vênh váo trước mặt Thánh Vân Phong, Khương Dực và mấy người khác nhưng ông ta không dám làm vậy trước các thái thượng trưởng lão.
Lúc này, lại có một vị thái thượng trưởng lão đi ra, là một cụ bà lưng còng, mí mắt xệ xuống, giọng khàn khàn: "Tiểu Đàm... hà cớ gì ngươi lại kinh động đến Bằng đại nhân chứ...", Đàm Tùng hoảng đến nỗi sắp khóc.
"Vũ bà bà, không phải ta thật mà, là hắn, là tên nhóc này cơ...", Đàm Tùng hèn nhát chỉ vào Tần Ninh, thú thật.
Mà lúc này, Thánh Viễn Sơn cũng đã nhìn thấy Tần Ninh.
"Tần công tử, Bằng đại nhân là lão tổ của học viện Thánh Hoàng bọn ta, há có gì... ngươi lại kinh động đến ngài ấy?"
Tần Ninh bĩu môi trả lời: "Các ngươi căng thẳng cái gì, có phải ta đánh thức nó để đem đi nấu ăn đâu, ta chỉ mượn dùng một lát thôi mà".
"Vả lại, vào cái năm Thánh Thiên Kim Bằng của học viện Thánh Hoàng nổ tung, chính ta là người đã giúp các ngươi làm nó bình tĩnh trở lại, nếu không thì học viện Thánh Hoàng đã thành cát bụi từ lâu rồi".
"Ta phải đến nhà họ Hoa và hỏi xem mấy người bên đó có ý gì, cứ giết ta mãi không chịu để ta yên, ta không thể tìm thứ tiếp thêm lòng tự tin cho ta được à?"
Thánh Viễn Sơn vội vàng nói: "Tần công tử à, ngài muốn tìm thứ giữ thể diện cho ngài thì cứ nói với ta một tiếng, ta đi cùng ngài là được rồi mà".
"Ngươi ư?"
Tần Ninh nhìn về phía Thánh Viễn Sơn, nói với vẻ ngán ngẩm: "Ta sợ nhà họ Hoa không để cảnh giới nhị biến của ngươi vào mắt đâu, vả lại... ngươi sẽ giúp ta lật mặt với nhà họ Hoa à?"
"Nhưng... nhưng...", đó là Thánh Thiên Kim Bằng cơ mà! Nó có một tia huyết mạch của phượng hoàng trong truyền thuyết, là bảo vật trấn viện của học viện Thánh Hoàng.
Không những thế, đó còn là lão tổ được tôn sùng trong học viện Thánh Hoàng từ đời này qua đời khác.
Năm đó, viện trưởng đời đầu của học viện Thánh Hoàng - Thánh Hoàng đại nhân cũng là một nhân vật lớn gần như đã bước vào tiên đạo, chỉ tiếc rằng sau đó không thể bước ra một bước ấy. Ông ta đã bỏ mạng, đạo hạnh thì tiêu tan.
Khi đó, Tây Hoa Thiên vẫn chưa phải dáng vẻ như bây giờ, rất nhiều thế lực có ý đồ với học viện Thánh Hoàng.
Đây đã là chuyện xảy ra cách đây thật lâu rồi.
Lúc ấy, đại nhân Thánh Thiên Kim Bằng đã xuất hiện một cách nghênh ngang và làm kinh sợ tất cả kẻ địch ngoại xâm, bảo vệ học viện Thánh Hoàng an toàn. Bao nhiêu năm trôi qua, mặc dù học viện Thánh Hoàng không còn như lúc trước nhưng thực lực tổng thể của Tây Hoa Thiên cũng sụt giảm, còn đại nhân Thánh Thiên Kim Bằng thì luôn đóng vai trò là lão tổ của học viện Thánh Hoàng, luôn chìm vào giấc ngủ say, rất ít khi tỉnh lại.
Trừ những lúc học viện Thánh Hoàng rơi vào cảnh nguy nan nghiêm trọng.
Còn bây giờ, không ngờ Tần Ninh lại muốn đánh thức Bằng đại nhân.