Đúng vậy! Phổ viện không thể sánh ngang với ngoại viện được, sự an toàn của đệ tử không được đảm bảo.
Tần Ninh không thể chết được.
Những người ở đây chả biết gì cả, lý luận trận pháp của Tần Ninh cũng đủ để làm sư tôn Đàm Tùng rồi, ông ta bảo vệ hắn như vậy, những người khác đều nghĩ rằng do ông ta yêu mến Tần Ninh nhưng thực ra là do ông ta cần hắn.
Một thiên tài tuyệt thế như vậy, ông ta nhất định sẽ không để hắn bị người khác giết hại.
Đàm Tùng gạt những suy nghĩ vừa rồi ra khỏi đầu, ông ta tỏ vẻ nghiêm nghị mà nói: “Việc của Sở Mậu điều tra đến đâu rồi?”
Ô Tử Linh nghe thấy nhưng cũng không đáp lời.
Thánh Vân Phong mở miệng nói: “Vẫn không chịu khai ra bất kỳ cái gì cả, bốn người bọn ta không tiện ép hỏi, sợ là cần mời viện trưởng tự mình tra hỏi!”
Đàm Tùng vội nói: “Có thể liên quan tới Ma tộc hay không?”
Ma tộc! Nhắc tới hai chữ này, những người ở đây đều tỏ vẻ nghiêm túc.
“Năm xưa, Ma tộc hiện thế, đại chiến bắt đầu, Cửu Thiên liên hợp với nhau mới tiêu diệt được Ma tộc, tất cả mọi người đều cho rằng Ma tộc không thể uy hiếp được Trung Tam Thiên, từ đó về sau, Ma tộc biến mất một thời gian dài, thế nhưng bây giờ bọn chúng lại xuất hiện, lén lút giao dịch với rất nhiều thế lực, ẩn sau những việc này chắc chắn có một bí mật khủng khiếp nào đó mà không ai biết được…”, Thánh Vân Phong thở dài: “Ta cứ có cảm giác Ma tộc không phải là đánh không lại chúng ta mà là bọn chúng đang có âm mưu gì đấy”.
Năm đó, Ma tộc hiện thế, đại chiến xảy ra, Đàm Tùng còn chưa trở thành phách trận sư, đảm nhiệm chức vụ trưởng lão bên trong học viện Thánh Hoàng, trong một trận chiến ở Tây Hoa Thiên, phu nhân, hai đứa con trai và một cô con gái của ông ta đều chết trong trận chiến ấy.
Từ đó về sau, Đàm Tùng căm hận Ma tộc tới đỉnh điểm, hận không thể nhai tươi nuốt sống kẻ thù!
“Chuyện này để bàn sau đi, chỉ có điều tin tức từ chỗ Nguyên Hạo truyền đến, nói là gần đây Ma tộc ở Tây Hoa Thiên lại không an phận… dùng không ít thủ đoạn”.
Nghe thấy vậy, Đàm Tùng nói: “Nói cho ta biết Ma tộc đang ở đâu đi, ta đi!”