Toàn bộ đình viện hết sức rộng rãi, cửa viện ở bên trái, chỉ cần đặt lệnh bài vào cái hốc thì cửa sẽ mở.
Sau khi vào đình viện, một tiểu viện hiện ra trước mắt hai người, trong viện trồng một cái cây cành lá tốt tươi, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, trên mặt đất trải đá cuội, bốn phía cũng có một ít cây xanh mọc, dưới tàng cây có một cái bàn tròn và vài cái ghế đá.
Nhìn về trước nữa chính là căn nhà gỗ ba gian.
Một gian là phòng khách, một gian là phòng ngủ, một gian là phòng tu luyện.
Thoạt trông hết sức đơn giản và giản dị, nhưng Tần Ninh vừa nhìn đã thấy được kha khá điều bí ẩn.
"Cái cây trong sân có tên là cây liễu Bách Linh, sống được một trăm năm sẽ sinh ra linh khí, không khác nào một trận pháp nhỏ ở trong ngôi nhà này".
"Bàn đá và mấy cái ghế đá kia cũng không tầm thường, được chế tạo từ Tĩnh Hồn Thạch, ngồi trên đó sẽ giúp người ta bình tĩnh trở lại, không còn bực bội hay nóng nảy nữa”.
"Gỗ trong căn nhà gỗ này đều khá có linh tính, ngoài cách âm ra còn có thể ngăn chặn sự điều tra của hồn thức..." "Mà toàn bộ khu vực cư trú này được bao phủ bởi một đại trận có cấp bậc ít nhất là hồn trận. Trong đình viện này cũng có một mệnh trận mô hình nhỏ, có tác dụng ngăn không cho người khác thăm dò, đồng thời cũng có thể che chở cho đình viện".
Tần Ninh nói một tràng dài làm Lý Nhàn Ngư ngẩn người.
Theo những gì hắn ta thấy, đây chỉ là một ngôi nhà có sân giản dị, sạch sẽ và ngăn nắp, không ngờ lại ẩn chứa nhiều điều sâu xa như vậy.
Nhưng nghĩ kĩ lại cũng đúng, đây là học viện Thánh Hoàng cơ mà, đệ tử ngoại viện đều là cảnh giới Chân Ngã cả rồi, thân phận và địa vị cũng không hề thấp chút nào.
Tần Ninh ngồi trên ghế đá, cười nói: "Học viện Thánh Hoàng đúng là đầu tư thật".
Chỉ riêng nơi trú ngụ của đệ tử ngoại viện thôi mà đã hơn xa nhà họ Vân ở thành Vân Dương rồi.
Mặc dù nói là trong học viện Thánh Hoàng bị trộn lẫn đệ tử từ các thế lực khác nhưng bản thân học viện vẫn có rất nhiều đệ tử nghiêm túc học tập, đương nhiên học viện Thánh Hoàng rất chú trọng những đệ tử như thế.
Từng đình viện nối tiếp nhau, bức tường cao khoảng một trượng, nhưng vì có trận pháp gia trì nên mọi người không bị quấy rầy.
Lúc này, Lý Nhàn Ngư gãi đầu rồi nói: "Sư tôn, con ở ngay nhà bên cạnh, có chuyện gì thì người gọi con nhé".
Nói rồi, bóng dáng Lý Nhàn Ngư nhảy lên, leo tường định về phòng.
Rầm... Đột nhiên, một tiếng rầm vang lên, Lý Nhàn Ngư đụng đầu vào màn chắn vô hình trên tường rồi ngã nhào xuống.
Tần Ninh hơi ngạc nhiên nhìn Lý Nhàn Ngư vừa bị ngã xuống đất, hắn ta cũng hơi thộn mặt ra.
"Ta đã nói là có trận pháp rồi mà..." "Con quên..." "..." Đến đây, hai thầy trò xem như đã chính thức trở thành đệ tử của học viện Thánh Hoàng.
Chỉ là, hiện tại Tần Ninh chỉ mới là đệ tử ngoại viện, trong khi Vân Sương Nhi đã là đệ tử thiên viện rồi.
Một người là cảnh giới Chân Ngã, một người là cảnh giới Vô Ngã, khoảng cách giữa hai bên khá lớn, muốn gặp Vân Sương Nhi không hề đơn giản chút nào.