Tần Ninh cũng có suy nghĩ góp sức một tay để có thể giúp Chiến Thiên Vũ đỡ rắc rối.
Trong vòng mấy ngày liên tiếp, ngày nào cũng có cả dãy người xếp hàng trong sơn cốc của Tần Ninh.
Ban đầu, do lâu chủ đã ra lệnh nên đám cường giả cảnh giới Vong Ngã mắt cao hơn đầu kia buộc phải tới.
Nhưng sau đó lại thành ra càng ngày càng nhiều người tới, đuổi cách mấy cũng không chịu đi.
Ai mà được Tần Ninh chỉ dạy thì chẳng khác nào được thần tiên dạy dỗ cả.
Có lúc con đường võ đạo chính là như vậy, chỉ cần một câu nói bình thường thôi cũng có thể thay đổi con đường luyện võ của một đời người.
May mà số lượng cường giả cảnh giới Vô Ngã tại Chiến Thần Lâu không đến nổi cả mấy ngàn người, nếu không thì khéo Tần Ninh mệt bở hơi tai.
Thoáng cái đã mười ngày trôi qua. Hôm nay, trong sơn cốc vô cùng yên tĩnh.
Ở lối vào sơn cốc, trừ Chiến Thiên Vũ ra còn có một người đang đứng ở đó.
Chiến Thiên Vũ dặn dò: "Lâu Tiêu, ngươi phải cư xử kính trọng với Tần tiên sinh hơn cả kính trọng ta đấy, nhớ chưa!"
Thời trẻ, Lâu Tiêu là một thiên tài của Chiến Thần Lâu. Chiến Thiên Vũ xem hắn ta như con nuôi, đưa vào học viện Thánh Hoàng để bồi dưỡng.
Mà từ khi tiến vào học viện Thánh Hoàng, Lâu Tiêu cũng bộc lộ thiên phú của mình, trở thành một người nổi trội trong học viện Thánh Hoàng. Cho đến nhiều năm sau, và cũng là hiện tại, bản thân hắn ta đã là một vị cường giả cảnh giới Vô Ngã tầng năm, đảm nhiệm chức trưởng lão thiên viện của học viện Thánh Hoàng.
Lần này hắn ta trở về cũng vì đích thân Chiến Thiên Vũ đã gọi hắn ta về.
Lâu Tiêu nhìn Chiến Thiên Vũ, dở khóc dở cười: "Lâu chủ, ngài đã nói bốn lần rồi đấy ạ, ta nhớ kỹ rồi mà!"
Thấy Lâu Tiêu gượng cười, Chiến Thiên Vũ lại nghiêm túc căn dặn: "Ngươi đừng tưởng ta đang đùa. Nếu như ngươi lấy lòng được Tần tiên sinh thì sau này ngươi sẽ có thể bước vào cảnh giới Biến Cảnh đấy".
"Ta ư?"
Lâu Tiêu lắc đầu bảo: "Thiên phú của ta đã chạm đến đỉnh cao rồi, e rằng cả đời này không thể bước ra khỏi cảnh giới Vô Ngã tầng năm một bước nào nữa..."
"Trước kia không được nhưng bây giờ chắc gì đã thế".
Chiến Thiên Vũ khuyên nhủ: "Lúc ở trong học viện Thánh Hoàng cứ quan tâm đến Tần tiên sinh thường xuyên vào, nhất định ngươi sẽ làm được mà!"
Thấy Chiến Thiên Vũ sùng bái vị Tần Ninh kia đến vậy, Lâu Tiêu cũng vô cùng hiếu kỳ. Rốt cuộc đó là thần thánh phương nào?
Không lâu sau, hai người Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư cùng nhau ra ngoài sơn cốc.
Hắn mặc một bộ trường sam màu trắng, tay áo có hai đường màu vàng, đi một đôi ủng màu xanh, thắt một chiếc thắt lưng màu xanh ở hông, mái tóc dài được buộc lên bằng một sợi dây cũng màu xanh.
Đó là một người thanh niên trông rất gọn gàng, già dặn và điềm đạm.
Bên cạnh Tần Ninh là Lý Nhàn Ngư trong bộ trường sam đỏ như máu, cũng toát lên phong thái bất phàm nhưng khí chất có vẻ mộc mạc, trầm lặng.
"Tần tiên sinh!"