Đoàn người nhanh chóng di duyển về phía trước, khi đi qua một ngọn núi cao vời vợi thì thấy trước cửa vào một sơn cốc có hơn mười thi thể đang nằm la liệt trên mặt đất, tình trạng tử vong của bọn họ vô cùng thê thảm, tựa như bị lưỡi dao sắc bén nào đó cắt ngang qua, thương tích đều tương tự nhau.
Cơ thể bọn họ hầu như đã bị cắt thành từng miếng nhỏ.
Triệu Đông Thiên đề cao cảnh giác hơn.
Tuy thực lực của ông ta hiện tại là cảnh giới Vô Ngã tầng sáu, đối đầu với cảnh giới Vô Ngã tầng bảy cũng không sợ hãi, nhưng phía trước chính là di chỉ của Vạn Nguyên Tông, rất có thể sẽ xuất hiện cường giả Ma tộc cảnh giới Biến Cảnh, ông ta không thể không đề phòng được.
Lão Huyết Lặc Ma kia chính là cấp bậc Khí Huyết Biến, nếu có tồn tại cường giả Tinh Thần Biến nhị biến, thậm chí là cấp bậc Hồn Phách Biến tam biến, cho dù ông ta có dựa vào lực lượng của đan điển thì cũng phải tử chiến.
"Đừng tới nữa!"
Tần Ninh thấy có vài võ giả cảnh giới Tam Ngã đứng phía sau định bụng bước vào bên trong sơn cốc tìm tòi đến cùng, bèn vội vàng quát lên.
Đám người kia lập tức dừng bước, không dám tùy tiện hành động.
Hắn quan sát từng mảnh thi thể của đoàn người kia, xem xét một lát, rồi mới mở miệng nói: "Đây là do phong nhận làm ra, chắc là được hình thành từ trận pháp phong nhận".
Triệu Đông Thiên nghe vậy, tay nắm chặt lại, chợt lóe lên một vầng sáng, ông ta buông tay ra, trong bàn tay bỗng xuất hiện vài người giấy.
Người giấy kia biến đổi một hồi hóa thành hình dáng của một vị võ giả, rồi bước tới chỗ vào sơn cốc kia.
Khi nó tới gần vị trí cửa vào sơn cốc, bỗng nhiên, hai bên sườn của sơn cốc, từng cơn gió gầm thét lao ra, nháy mắt đã cắt người giấy thành trăm mảnh.
Triệu Đông Thiên cân nhắc nói: "Chưa tới cảnh giới Vong Ngã thì không đỡ được, thế nhưng cảnh giới Vong Ngã mà lơ là thì cũng phải chết".
Tần Ninh nhìn qua hai sườn sơn cốc, cười bảo: "Ta biết vấn đề ở đâu rồi".
Hắn đứng đối diện với sơn cốc, đi lùi về phía sau từng bước một, mãi đến khi đã qua trăm trượng mới dừng lại.
Lúc này, tiếng gió lại gào thét bên tai hắn, phong cảnh hai bên sườn sơn cốc hiện hết lên trong tầm mắt hắn.
"Đây là một hồn trận!"
Tần Ninh nắm chặt bàn tay, từng đường trận văn ngưng tụ lại, thoáng chốc đã biến thành một tấm khiên màu xanh.
Hắn giơ tấm khiên lên, rồi bước từng bước về phía cửa vào sơn cốc, khi tới cửa vào, tiếng gió lại thét gào, tích tắc đã chém tới chỗ tấm khiên.
Tần Ninh đưa tay tung ra một chiêu phá vỡ hai mũi tên kia, ngay sau đó phong nhận xung quanh lập tức biến mất.
"Dùng hai hồn khí để làm gốc của trận pháp có thể đảm bảo cho trận pháp hoạt động trong khoảng thời gian dài, nhưng lại...", tên đã gãy, phong nhận đều biến mất, đoàn người tiếp tục tiến tới trước.
"Hồn trận sao, chẳng trách lại có nhiều người... hy sinh đến vậy...", Lý Nhàn Ngư nhìn vào trong sơn cốc, không nhịn được bèn nói: "Chẳng biết bên trong đó phong ấn cái gì nữa!"