Phong Thần Châu

Chương 7549: Đó là, nước này thực sự vô cùng lạnh.




 “Ngươi đi theo làm cái gì?”  

 

Lý Nhàn Ngư không kiên nhẫn nói.  

 

Hắn ta đột nhiên cảm thấy lời nói của Diệp sư huynh rất đúng, phụ nữ, thật sự phiền phức.  

 

Chiến Linh Vân cũng không thèm để ý, nàng ta thẳng thắn nói: “Ta tới xem náo nhiệt, lại nói, hai thầy trò các ngươi không phải là nói đã giết người của nhà họ Vũ, cứu ta sao, ta ngược lại muốn nhìn xem, các ngươi đối phó với cảnh giới Chân Ngã như thế nào”.  

 

Lần này, Tần Ninh đã có sự chuẩn bị từ sớm, hắn lấy ra trận pháp giam giữ cảnh giới Chân Ngã.  

 

Mà ngày hôm đó, hai thầy trò bọn họ cũng không thể nào đoán trước được, hẳn là sẽ không dùng trận pháp để giết người nhà họ Vũ nhỉ?  

 

Đan thuật không tầm thường, trận pháp cũng tinh thông, nếu như thực lực của Tần Ninh thực sự khủng bố, nàng ta cũng có tâm tư muốn mời chào Tần Ninh gia nhập học viện Thánh Hoàng, rồi sau này từ học viện Thánh Hoàng đi ra, trở thành người của Chiến Thần Lâu bọn họ.  

 

Nếu như một phe thế lực muốn phát triển, muốn trở nên cường đại thì việc cần làm chính là tìm kiếm thiên kiêu.  

 

Tần Ninh, cũng không chỉ là thiên kiêu.  

 

Thầy trò hai người đi thẳng đến bên ngoài Thiên Lôi Minh.  

 

Thiên Lôi Minh nằm ở phía Tây của thành Vân Dương, toàn bộ Thiên Lôi Minh chiếm diện tích rất lớn, không hề kém cạnh hơn so với nhà họ Vân và nhà họ Dương.  

 

Trong Thiên Lôi Minh, tứ đại minh chủ là người cầm quyền, còn có mấy vị thống lĩnh cảnh giới Chân Ngã, mỗi người đảm nhiệm một chức vụ.  

 

Bên ngoài cửa lớn.  

 

Hai cột đá khí phách, cao đến mười mét, trông có vẻ cực kỳ không tầm thường.  

 

Tuy rằng đã là ban đêm, nhưng bên trong Thiên Lôi Minh vẫn đèn đuốc sáng trưng.  

 

Tần Ninh đi đến trước của lớn của Thiên Lôi Minh, ngay lập tức đã có mấy vị đệ tử gác đêm tiến đến, vẻ mặt dò xét.  

 

“Người nào?”  

 

“Dừng lại!”  

 

Nhìn thấy mấy người hùng hùng hổ hổ, Tần Ninh chắp tay cười nói: “Tại hạ Tần Ninh, đến từ nhà họ Vân, tới tìm ba vị minh chủ”.  

 

Lời này vừa nói ra, một người trong số đó đã hừ một tiếng rồi nói: “Ngươi cho rằng ngươi là ai, minh chủ nhà ta, là người mà người muốn gặp là có thể gặp được hay sao?”  

 

“Vị tiểu ca này, làm phiền ngươi đi thông báo một tiếng đi, bằng không, ta lại phải giết thẳng vào trong”.  

Tần Ninh vẫn cười ha ha như trước.  

 

“Ngươi muốn chết sao…”  

 

“Bảo ngươi đi thì ngươi đi đi!”  

chapter content