Phong Thần Châu

Chương 7402: “Sướng cái quái gì!




 Mà giờ phút này, trong đám đông bên dưới.  

 

Ba con chó vàng cũng không còn nằm ở thực lực cảnh giới tôn giả đỉnh phong nữa mà đồng loạt bước vào cảnh giới đế giả.  

 

Sau khi Trần Nhất Mặc có được linh uẩn, hắn ta đã chữa trị cho cánh tay trở nên lành lặn, ba bọn chúng cũng được hưởng uy thế của linh uẩn, thực lực tăng tiến.  

 

Ba con chó vàng đã ở bên Trần Nhất Mặc được bốn trăm năm, mặc dù bình thường trông thì thay tỏ ra khinh khỉnh hắn ta nhưng trong suốt bốn trăm năm qua, Trần Nhất Mặc đã luôn tìm cách chữa khỏi cánh tay của mình trong cấm địa.  

 

Đồng thời, trong lòng hắn ta vẫn còn canh cánh trận chiến bị thua năm xưa.  

 

Trần Nhất Mặc đã làm rất nhiều điều trong bốn trăm năm ấy.  

 

Rèn luyện thuật luyện đan của mình.  

 

Vào những lúc thực lực của mình được khôi phục thì hắn ta mài giũa sức mạnh của bản thân và sáng tạo ra thủ đoạn bùng nổ thích hợp.  

 

Lúc gặp lại Tần Ninh, nhìn bề ngoài thì Trần Nhất Mặc rất nghịch ngợm song ba con chó vàng lại thấy rõ đó là biểu hiện không muốn rời xa mà hắn ta dành cho sư phụ.  

 

Giống như con nhỏ thấy phụ thân vậy, lúc nào cũng muốn bày trò để thu hút sự quan tâm, chú ý của người.  

 

Chứ vốn dĩ Trần Nhất Mặc là người khắc khổ, chịu khó đến mức ba bọn chúng cũng cảm thấy đáng sợ.  

 

"Trước hết là giết ngươi, con chó kia!"  

 

Trần Nhất Mặc lia mắt về phía Mạc Văn Phong, quát: "Năm đó, chính con nghé nhà ngươi đã chặt cánh tay của bổn hoàng đúng không?"  

 

Sau tiếng nạt nộ, Trần Nhất Mặc vung kiếm chém ra.  

 

Phút chốc, Mạc Văn Phong giật bắn người.  

 

Tên khốn kiếp này!  

 

“Trần Nhất Mặc, kẻ đã chém tay ngươi năm đó là ta nhưng ta không phải người hạ độc ngươi!"  

 

Đế giả đại viên mãn mà bị chém đứt một cánh tay thì chỉ cần dùng thiên tài địa bảo là có thể hồi phục.  

 

Sở dĩ những năm gần đây Trần Nhất Mặc hoàn toàn không mọc tay ra nổi là vì hắn ta đã bị hạ độc chứ không phải vì bị chặt tay.  

 

"Trong cái đám này, ngươi là kẻ đáng hận nhất. Ta sẽ giết ngươi trước tiên!"  

 

Trần Nhất Mặc gầm lên một tiếng rồi cầm kiếm sải bước xông lên, từng đạo giao long uốn lượn bên người khiến hắn ta chẳng khác gì một vị thần được chúng giao long bảo vệ.  

 

"Đi chết đi!"  

Chẳng mấy chốc nhát kiếm của Trần Nhất Mặc đã bổ tới trước mặt Mạc Văn Phong.  

 

Mặt mày Mạc Văn Phong tái mét, hắn ta hốt hoảng hét lên: "Cứu ta!"  

 

"Cứu ngươi?”  

chapter content