Phong Thần Châu

Chương 7305: Đó không phải người chết.  




 "Nhưng cũng có cái giống với vận chuyển trận ở biên giới".  

 

Diệp Viên Viên suy một ra ba: "Có phải kẻ đứng sau chế tạo ra vận chuyển trận để đưa bọn Ma tộc ở biên giới, ví dụ như tộc Thiên Mục vào, sau đó bọn tộc Thiên Mục sẽ từ nơi này tiến vào từng thiên trong Trung Tam Thiên đúng không?"  

 

"Nhiều khả năng là như thế".  

 

Khi đã đi được một quãng đường nhất định, hai người họ đi hết lối đi, tới một hang động thoạt nhìn trông vô cùng khổng lồ.  

 

Ở đây không có di tích đổ nát gì mà chỉ có một tòa cung đình hùng vĩ.  

 

Tòa cung đình ấy gần như chiếm cứ toàn bộ không gian trong hang động, cánh cổng mở rộng làm tôn lên sự nguy nga, lộng lẫy và khí thế ngút ngàn của nó.  

 

Vẽ ra trên cánh cổng là hàng chữ được viết theo lối chữ khải rồng bay phượng múa.  

 

"Huyền Thiên cung!"  

 

Tần Ninh và Diệp Viên Viên cùng nhau cẩn thận đi vào cổng cung đình.  

 

Thế rồi cánh cổng sau lưng họ ầm ầm đóng lại! Vào lúc này, Tề Tiêu Kiếm lập tức phóng kiếm khí vào hư không làm phát ra vầng sáng rực rỡ.  

 

Tần Ninh đề cao cảnh giác mọi lúc mọi nơi.  

 

Rất có thể đây là lối đi mà tộc Thiên Mục đã dùng để tiến vào Trung Tam Thiên năm xưa, có khi bây giờ nó đã bị vứt xó rồi.  

 

Song điều đó không đồng nghĩa với việc nơi này không có gì nguy hiểm.  

 

Tộc Thiên Mục thần bí vốn cao cấp hơn các tộc như Ma tộc Ám Nguyệt, Ma tộc Kim Nguyệt và Ma tộc Thanh Mộc.  

 

Tần Ninh không biết rốt cuộc bọn chúng sai bao nhiêu người đến đây, thực lực của những kẻ đó thế nào nên đương nhiên sẽ không chủ quan.  

 

Diệp Viên Viên cũng cầm Nguyên U Vương Kiếm trên tay đề phòng cao độ.  

 

Sau khi hai người tiến vào cung điện, mọi thứ đều vô cùng yên bình.  

 

Cứ như thể không ẩn chứa bất kỳ mối nguy cơ nào vậy.  

 

Nhà cửa, lầu các được xây khắp nơi trong cung điện.  

 

Và ngay phía trước bọn họ chính là tòa cung điện chính với bốn góc mái vểnh lên, trông hùng vĩ quá đỗi.  

 

Hai người mở cửa điện ra đi vào trong.  

 

Cung điện vuông vức có hơi trống trải.  

 

Tuy nhiên, phía cuối cung điện có một bóng người được ánh sáng rạng ngời chiếu rọi đang đứng chắp tay quay lưng với hai người.  

 

Đó không phải người chết.  

 

Nhưng cũng chẳng giống như người sống!  

 

"Ai đấy?"  

Tần Ninh cất giọng chất vấn.  

 

Cất giọng nhã nhặn và ôn tồn cất lên.  

 

Sau khi dứt lời, bóng dáng kia từ từ xoay người lại.