"Chỗ này là linh uẩn của Phong Trần Đại Đế, thế mà cả bảy tên nhãi cảnh giới thiên giả của nhà họ Phong đều thất bại, quả là cực kỳ vô dụng".
Giọng nói kia lại vang lên: "Ta nghe nói rằng mười một chỗ linh uẩn kia đã có năm nơi bị kẻ khác nẫng tay trên, các đại nhân kia đang rất tức giận, đã bắt đầu phái tay sai đuổi giết bọn họ rồi".
"Sao mà không tức được chứ?
Năm chỗ linh uẩn kia dây dưa đến trung tâm của vùng đất thánh táng, dù sao đó cũng không phải chuyện chúng ta nên quan tâm, trước tiên xem linh uẩn ở đây làm sao đã!"
"Ừ...", hai người họ nói xong, rồi rảo bước về phía hồ nước.
Nhưng đúng lúc này, bên trong hồ nước bỗng nhiên xuất hiện mấy tia kiếm khí hệt như diều hâu, trong nháy mắt đã xé rách mặt nước lao ra.
Trong chốc lát, hai người kia không kịp né, đã bị kiếm khí Thần Diên đánh trúng, trông vô cùng chật vật, trên người xuất hiện vài miệng vết thương, máu tươi chảy ra xối xả.
Máu tươi màu đỏ đậm chảy xuống tí tách, thoạt nhìn có chút quỷ dị.
"Khốn nạn!"
"Là kẻ nào?"
Ngay sau đó, hai người nhảy ra sau, nhìn về phía hồ nước.
Đúng lúc này, mặt nước dao động, bóng dáng Tần Ninh chậm rãi xuất hiện.
"Là ta!"
Tần Ninh cần thận quan sát đánh giá hai người kia.
Hai người họ cũng cẩn thận quan sát lại Tần Ninh.
"Là con người!"
Một người trong đó nói.
Lúc này, Tần Ninh cầm Tề Tiêu Kiếm trong tay, nhìn vào hai người kia, cười bảo: "Hình như các ngươi không phải nhỉ?"
"Đừng lảm nhảm với hắn, lên xực hắn đi".
Cả hai người đều mặc đồ đen, che kín cả người, chỉ lộ mỗi đôi mắt.
Phong cách ăn mặc này giống hệt với những người hắn đã từng gặp ở chỗ hoàng đế Tề Dân.
"Ma tộc Thiên Mục à?"
Tần Ninh thốt lên.
"Thằng chó!"
Vừa nghe thấy chữ ma, hai người kia đã lập tức nổi giận.
"Chúng ta đến từ thánh tộc Thiên Mục, há thể nào loài người hèn mọn như ngươi có thể nhục mạ chứ!"