Cảnh giới tôn giả tồn tại nhiều nhất ở trong Thượng Nguyên Thiên Vực, nhưng cũng chỉ giới hạn trong các thế lực lớn.
Một số võ giả cảnh giới tôn giả có thể mở núi lập phái, trở thành chúa tể một phương.
Còn về cảnh giới đế giả, đó là kẻ mạnh thực thụ.
Nếu như bên trong một tông môn gia tộc lớn có một vị đế giả trấn giữ, chỉ cần không đắc tội người không nên đắc tội, thì ít nhất có thể bảo đảm con cháu ba đời sống yên ổn.
Mà nơi có nhiều đế giả nhất dĩ nhiên chính là bảy thế lực cấp bậc thiên vương.
Thiên giả ở bên trong Thượng Nguyên Thiên Vực đã tới cấp bậc cao thủ rồi.
Hiển nhiên không ít người biết đến tên của Mao Sung.
Tần Ninh nhìn về phía Mao Sung, tiếp tục nói: "Ngươi lại là bị người nào xúi giục tới thăm dò thực lực của ta vậy?"
Mao Sung hừ một tiếng nói: "Ta không bị bất kỳ người nào xúi giục, chẳng qua là muốn nhìn xem người do Cửu Nguyên Đan Đế chuyển thế như ngươi có thật sự mạnh như lời đồn đãi hay không!"
"Ngươi chắc chắn chứ?"
Tần Ninh nhìn về phía Mao Sung, lặp lại: "Ta có thể dễ dàng giết chết Lục Ứng Xung, ngươi nên nhìn ra được ta không dùng hết sức".
"Thiên giả cảnh giới nhất luân, vất vả lắm mới đến cảnh giới này, đừng nên tự tìm cái chết".
"Bớt nói nhảm đi".
Mao Sung hét lên, bàn tay nắm chặt, một thanh cửu hoàn đao ngưng tụ ra, sống đao có chín vòng như có tiếng gió gào thét, trực tiếp chém một đao về phía Tần Ninh, ở vị trí lưỡi đao xuất hiện từng tiếng gió mạnh.
Những tiếng ầm ầm vang lên.
Tiếng nổ kinh khủng lan ra.
Lúc này cửu hoàn đao kia chuyển động theo gió, phát ra từng tiếng như tiếng chuông, mang theo uy lực khiến người ta sợ hãi.
Mấy vị võ giả đứng gần đó chỉ cảm thấy hoảng hốt, cuối cùng vẻ mặt có chút đờ đẫn.
Tần Ninh thấy Mao Sung đánh tới, sắc mặt vẫn không thay đổi, hai chân hơi đạp xuống.
"Thất Nguyên Bôn Lôi Chưởng!"
Hắn vừa dứt lời đã đánh ra một chưởng, vỗ vào trên lưỡi đao, trong nháy mắt đã truyền một tiếng vang.