Những võ giả có thể tới đây tất nhiên đều có tiếng tăm trên Thượng Nguyên Thiên, ít nhiều đều có kiến thức sâu rộng.
"Nhà họ Tề cách đây mười vạn năm ư? Đó là đại gia tộc bậc nhất, hùng mạnh một thời mà, không kém cạnh bảy thế lực lớn cấp bậc Thiên Vương thời nay đâu!"
"Sao tượng đá Kỳ Lân Vệ của nhà họ Tề lại ở đây? Lẽ nào người được chôn cất ở đây là một lão tổ của nhà họ Tề ư?"
Nhà họ Tề đã khuất bóng khỏi Thượng Nguyên Thiên ngày nay.
Bởi lẽ nhà họ Tề đã lụn bại và bị diệt vong từ mười vạn năm trước rồi.
Nhưng ngay khi thấy các tượng đá Kỳ Lân Vệ, nhiều võ giả đều lộ vẻ tham lam.
"Đi thôi!"
Các võ giả Cực Cảnh lần lượt bước lên bậc thang.
Ban đầu chẳng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng họ đang leo lên thì đôi mắt của những Kỳ Lân Vệ ở hai bên bậc thang bỗng rực sáng, rồi chúng vung trường mâu trên tay.
"Á..."
"Phập..."
Các võ giả không kịp đề phòng, bị đâm chết tại chỗ.
Vào lúc này Tần Ninh cũng đang đi trên bậc thang. Khi trường mâu đâm tới, hắn nắm tay lại rồi tung cú đấm, một đạo quyền kình đánh tới.
"Bát Hoang Kình quyền!"
Tiếng ầm vang lên, trường mâu gãy lìa.
Những tiếng la thất thanh vẫn còn đang vang vọng khắp bốn phía.
Lúc này Tần Ninh nhìn một cái, đã đánh giá ra đại khái những đòn tấn công mà mỗi một vị võ giả gặp phải đều không giống nhau.
Ví dụ như võ giả cảnh giới Chí Tôn sẽ phải chịu đòn tấn công cao hơn thực lực của bản thân một tầng.
Mà võ giả Cực Cảnh cũng như thế.
Tượng đá này tấn công dựa theo cảnh giới thực lực của mỗi một người, sau khi tăng lên một cấp bậc mới lại bộc phát.
Đây chính là thử thách đến từ chủ nhân linh uẩn.
Cũng không phải là càng mạnh thì càng có thể dễ dàng vượt qua thử thách, mà phải xem thiên phú! Ở cùng một cảnh giới, nếu như có thể làm được tốt nhất thì sẽ có thiên phú mạnh hơn.
Cho nên bất kỳ một người nào tiến vào nơi đây đều có cơ hội vượt qua thử thách, lấy được linh uẩn.
Giờ phút này Tần Ninh ngăn cản được một kích của tượng đá, tiếp tục tiến lên.
Mà đã gần như không có cơ hội lùi lại rồi.
Tìm bảo vật vốn phải liều mạng.