Có thể nói Nguyên Dạ với tu vi thiên giả Cực Cảnh cảnh giới thất luân chính là thiên kiêu số một của nhà họ Nguyên.
Thế mà hắn ta cũng bị bắt, điều này làm cho hai bọn chúng sợ mất mật.
Nguyên Dạ lạnh lùng nhìn mấy người xung quanh, không nói gì nữa.
Hắn ta cũng hiểu giờ vẫn giữ thái độ ngạo mạn thì người chịu thiệt sẽ chỉ có mình.
Có điều mang tiếng là thiên kiêu kiệt xuất nhất, mạnh nhất trong số các thiên giả Cực Cảnh của nhà họ Nguyên mà lại thua dưới tay Lý Nhàn Ngư, hắn ta không cam tâm chút nào.
Nguyên Dạ lườm Lý Nhàn Ngư, hừ lạnh.
Lý Nhàn Ngư mà không lĩnh ngộ trong lúc chiến đấu, dẫn đến tiến bộ đáng kể thì làm gì có chuyện hắn ta bị Lý Nhàn Ngư đánh bại.
Đúng lúc này, Diệp Nam Hiên tuyên bố: “Bồi thường mười vạn thiên nguyên thạch cho hai ông cháu này đi, nếu không cả ba ngươi đừng hòng rời khỏi đây”.
Nguyên Dạ.
Nguyên Mục Dã.
Nguyên Tung.
Sắc mặt ba người đều trở nên khó coi.
Hơn mười vị võ giả linh giả, thiên giả Cực Cảnh còn lại của nhà họ Nguyên cũng không dám nhúc nhích.
Ba vị thiếu gia này đều có địa vị cao quý, tuyệt đối không thể chết tại đây được.
Xác chết của thiếu gia Nguyên Tu đã lạnh ngắt rồi.
Những kẻ này thật sự dám giết đệ tử nòng cốt của nhà họ Nguyên.
Nguyên Dạ nhìn về phía Diệp Nam Hiên, hậm hực hỏi: “Ta đưa rồi ngươi có thả bọn ta ra không?”
“Còn cò kè mặc cả với ta nữa à?”
Diệp Nam Hiên nói một cách ngang ngạnh: “Bảo ngươi đưa thì đưa lẹ đi”.
Nguyên Dạ nhăn mặt cong ngón tay lại.
Lý Nhàn Ngư búng tay lấy nhẫn không gian ra khỏi ngón tay hắn ta rồi cầm lấy. Sau khi phá vỡ dấu ấn linh hồn mà Nguyên Dạ để lại trên chiếc nhẫn, hắn ta bỗng lộ vẻ mừng rỡ.
“Sao vậy?”
Diệp Nam Hiên thấy Lý Nhàn Ngư thế này bèn lấy nhẫn không gian qua kiểm tra, cũng sửng sốt không kém.
Thế mà mười vạn cũng tiếc là sao?
Diệp Nam Hiên dứt khoát lấy mười vạn thiên nguyên thạch ra đưa cho hai ông cháu rồi nói: “Hai người đi đi”.