Phong Thần Châu

Chương 7161: Đao khách này là ai đây?  




 Nguyên Mục Dã vừa nói xong thì nắm tay lại, một đạo kình lực từ không trung nhào thẳng về phía hai ông cháu như một con mãnh thú.  

 

Lôi Nguyên Lãng thấy cảnh tượng ấy thì mặt mày tái mét.  

 

Hắn ta không tin nổi Nguyên Mục Dã lại vô lý đến mức đổ lỗi hết cho hai ông cháu này.  

 

Nhưng bây giờ có cản cũng không kịp nữa.  

 

Nguyên Mục Dã là linh giả Cực Cảnh cảnh giới Tam Văn, mạnh hơn hắn ta rất nhiều.  

 

Uỳnh... Tuy nhiên, đòn tấn công của Nguyên Mục Dã đang bay tới thì bỗng có một bóng người hiện ra đằng trước hai ông cháu và cản đòn công kích từ Nguyên Mục Dã lại.  

 

Đó là Diệp Nam Hiên! Hắn ta mắng chửi thẳng mặt Nguyên Mục Dã: “Chó má, cái đồ không biết sĩ diện là gì”.  

 

“Tên Nguyên Tung đó ép mua ép bán nên bị Lôi Nguyên Lãng dạy dỗ, bẽ mặt là phải thôi, sao ngươi lại đổ lỗi cho hai ông cháu số khổ này chứ!”  

 

Khuôn mặt Nguyên Mục Dã tối sầm lại.  

 

“Chuyện của nhà họ Nguyên mà ngươi cũng dám nhúng tay sao?”  

 

Nguyên Mục Dã lạnh lùng chất vấn.  

 

Mặc dù nhà họ Nguyên bị chơi một vố đau điếng ở Cửu Nguyên Vực nhưng vẫn nằm trong bảy thế lực lớn cấp bậc Thiên Vương, Lôi Nguyên Lãng của Thiên Lôi Cốc nhúng tay vào chuyện này là đủ rồi, đằng này đám chuột nhắt nào đó còn dám nhảy ra nữa.  

 

Hắn ta không thể giết Lôi Nguyên Lãng nhưng giết hai ông cháu râu ria này lại dễ như trở bàn tay,  

 

Có thế mà cũng bị cản nữa! Bực mình chết đi được! Với tư cách là con nối dõi của nhà họ Nguyên, từ nhỏ hắn ta đã được dạy rằng con cháu nhà họ Nguyên muốn làm gì thì làm cái đó, ai dám cản thì cứ việc giết!  

 

Nguyên Mục Dã liếc mắt nhìn Diệp Nam Hiên bằng ánh mắt lạnh lẽo, trong chớp mắt thân hình đã xông tới đồng thời hai tay chuyển động nhanh đến mức không thấy bóng như quỷ ảnh. Ba đạo thần văn tức thì hiện ra xung quanh hắn ta và bay tới chỗ Diệp Nam Hiên.  

 

Bấy giờ Diệp Nam Hiên cũng không khách sáo, đưa tay ra sau lưng, một thanh phác đao thình lình hiện ra rồi chém xuống một cách dứt khoát.  

 

Phập phập! Phút chốc máu văng tung tóe, Nguyên Mục Dã đang bay tới thì đột nhiên khựng lại.  

 

Hắn ta đã bị chém đứt hai tay, máu chảy lênh láng ra đất.  

 

“Á...”, hồi lâu sau, một tiếng kêu thảm thiết chói tai vang lên.  

 

Nguyên Mục Dã loạng choạng lùi lại rồi ngã xuống đất, mặt cắt không còn một giọt máu, không còn tay nữa.  

 

Giờ phút này, tất cả mọi người xung quanh đều sững sờ.  


Sao hắn ta dám chém tay Nguyên Mục Dã chứ, hắn ta không muốn sống nữa ư?  

 

Đến Lôi Nguyên Lãng cũng ngây ra như phỗng.  

Hắn ta xảy ra tranh chấp với Nguyên Tung đến mức phải đánh nhau thì cùng lắm là hắn ta đấm Nguyên Tung một trận tơi bời thôi.