Chỉ có hai kẻ ngu xuẩn nhà họ Nguyên và nhà họ Chu cứ cố chấp gây chuyện với Cửu Nguyên Đan Đế, sớm muộn gì tai họa cũng ập xuống thôi.
Đúng lúc đó, chợt có tiếng cãi vã và khóc lóc vang lên ở bên kia đường.
Tần Ninh và những người khác nhìn sang.
Bọn họ nhìn thấy có mấy tên võ giả mặc giáp đang đứng một cách nghênh ngang trước một gian hàng.
Bên cạnh gian hàng là một thiếu nữ đang đỡ một ông lão, mắt cô ấy đỏ hoe, khóc khản cả tiếng.
Thế nhưng hai tên thanh niên trước gian hàng vẫn tuyệt nhiên không rủ lòng thương.
Thanh niên áo trắng trong đó chế nhạo: “Con nhỏ kia, khóc cái gì mà khóc? Ta có làm gì các ngươi đâu, trả một vạn thiên nguyên thạch là đủ cho hai ngươi xài rồi còn gì”.
“Phải đấy, khóc nữa coi chừng mất luôn một vạn thiên nguyên thạch đấy nhé”.
Thiếu nữ đó mặc áo vải thô trông rất mộc mạc, cô ấy nức nở van nài: “Bọn ta không bán đâu, gia gia ta đang cần tiền chữa bệnh, những mười vạn thiên nguyên thạch đấy. Không trả mười vạn thiên nguyên thạch thì bọn ta không bán đâu hu hu...”
Qua cuộc tranh cãi, người xung quanh cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hai vị công tử này muốn mua một cái lò luyện nhỏ ở gian hàng của hai ông cháu, khổ nỗi hai ông cháu ra giá mười vạn thiên nguyên thạch, hai công tử không muốn trả nên ép giá!
Xung quanh có người lên tiếng bất bình: “Thuận mua vừa bán, người ta đã không muốn thì ngươi cũng đừng ép mua ép bán chứ...”
“Phải đấy...”
“Hai ông cháu này đáng thương quá”.
Những lời đàm tiếu làm hai tên thanh niên xấu mặt.
“Câm miệng!”
Thanh niên áo xanh hừ lạnh: “Nhà họ Nguyên bọn ta đã muốn mua là phải mua bằng được”.
“Thiếu gia Nguyên Tung muốn mua thì không bán cũng phải bán!”
Câu vừa dứt thì ai nấy đều sửng sốt.
Nhà họ Nguyên! Nguyên Tung! Nhà họ Nguyên chính là thế lực cấp bậc Thiên Vương.
Giờ thì không ai dám nói năng lung tung nữa.
Dạo gần đây thành Thần Nguyên rất náo nhiệt, võ giả các thế lực lớn nối đuôi nhau tới đây không dứt, có thể nói là loại người gì cũng có.
Hắn ta ỷ mình là con cháu nhà họ Nguyên nên nghĩ không ai dám chống đối lời nói của mình.
Nét mặt hai ông cháu càng khiếp đảm hơn.
“Nguyên Tung, ngươi đúng là đồ vô liêm sỉ”.