Tô Khuynh Nguyệt ngắm nghía Tần Ninh từ trên xuống dưới: "Ta cứ ngỡ người là Đan Đế chuyển thế, lại còn giết đế giả Cực Cảnh thì sẽ trông oai nghiêm, hùng vĩ, thần thánh bất khả xâm phạm chứ, giờ gặp mới biết là không phải".
"Trông khá là thư sinh, nho nhã, hiền lành là đằng khác. Ngươi thật sự là Cửu Nguyên Đan Đế chuyển thế ư?"
Tần Ninh bật cười, gật đầu.
"Khác với hình tượng trong lòng ta quá".
Tô Khuynh Nguyệt nhanh nhảu khuyên: "Nhưng các ngươi đã tới đây rồi thì phải cẩn thận đấy".
"Lần này nhà họ Chu và nhà họ Nguyên cũng dẫn người tới, nếu bắt gặp chúng thì thể nào chúng cũng gây khó dễ cho các ngươi mà xem".
Nghe vậy, Trần Nhất Mặc lạnh lùng hỏi: "Bọn chúng còn có cái gan đó sao?"
"Sao không? Lỡ các ngươi tách ra thì sao, không đối phó được Tần Ninh lẽ nào không đối phó được các ngươi?"
Tô Khuynh Nguyệt trêu đùa: "Tỷ phu, ta được tỷ tỷ mách là hiện giờ ngươi là phế nhân, hoàn toàn không có tu vi đó nha!"
Trần Nhất Mặc hừ lạnh.
Nha đầu Tô Khuynh Nguyệt này lúc nào cũng ranh mãnh hoạt bát như thế, chẳng dịu dàng như Tô Uyển Nguyệt chút nào.
"Thôi thôi, ta không trêu ngươi nữa, không thì tỷ tỷ lại mắng ta mất!"
Tô Khuynh Nguyệt dặn dò: "Bây giờ trong thiên kiêu và cường giả các phe đang tập trung tại thành Thần Nguyên, sau khi vào tốt nhất là các ngươi đừng gây chú ý quá, năng lực của ta có hạn thôi".
Đúng lúc này, từng thiên nguyên thú phi hành hạ cánh.
Tô Khuynh Nguyệt cầm đầu nhảy xuống, những người khác lần lượt xuống dưới theo.
Phía trước là một tòa thành trì đồ sộ và nguy nga, tỏa ra khí thế bàng bạc tựa như một con hồng hoang mãnh thú đang nằm sấp dưới đất.
Thành Thần Nguyên là thành trì khổng lồ nằm gần núi Thần Nguyên.
Lối ra vào dưới cổng thành người người nối đuôi nhau nườm nượp.
Tô Khuynh Nguyệt lên tiếng: "Bình thường thành Thần Nguyên không tưng bừng thế đâu, do dạo gần đây nhiều người tới quá thôi".
Đó là huy hiệu của Cửu Tinh Lâu.
Như một lẽ hiển nhiên, đoàn người gần một trăm võ giả Cực Cảnh này mau chóng thu hút sự chú ý của bao võ giả đang qua lại.
"Người của Cửu Tinh Lâu..."