Trần Nhất Mặc nghe những lời này thì nước mắt lại lăn dài, khóc dữ hơn.
"Sao lại khóc to hơn thế này?"
"Người càng nói vậy con càng áy náy. Sư tôn đã giao cha mẹ người cho con chăm sóc, con không chăm lo cho họ đàng hoàng vậy mà sư tôn vẫn thương con như thế, huhu..."
Tần Ninh nở nụ cười cay đắng. Hắn nhẹ nhàng kéo Trần Nhất Mặc vào lòng, vừa vỗ vai hắn ta vừa an ủi: "Mọi chuyện đã ổn rồi, mọi chuyện đã ổn rồi...", mặc dù Trần Nhất Mặc không được bình thường cho lắm nhưng hắn ta xem Tần Ninh như cha ruột. Dù hắn ta thích hiển linh với người khác, thích khoe bản thân, thu hút sự chú ý của người khác về mình nhưng vẫn dành nhiều sự quan tâm cho Tần Ninh.
Linh Thư và Lý Thanh Huyên đã qua đời.
Tần Ninh mới là người đau khổ nhất.
Nghĩ đến việc sư tôn còn bị nỗi đau giày vò hơn mình, Trần Nhất Mặc cảm thấy sao mà xót xa quá đỗi.
Trong mắt Tần Ninh, dù cho các đệ tử Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Trần Nhất Mặc, Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư xuất sắc nhường nào, nghịch ngợm ra sao thì cuối cùng đó vẫn là đệ tử của hắn, trừ Lý Nhàn Ngư ra thì có thể nói những người còn lại đều lớn lên trong sự bao bọc của hắn.
Hắn nâng niu họ cũng vì luôn xem họ là những đứa trẻ to xác mà thôi.
Màn đêm sâu thăm thẳm, trong từ đường, Tần Ninh và Trần Nhất Mặc ngồi đối diện nhau.
Trần Nhất Mặc không ngừng kể lại từng mẩu chuyện nhỏ nhặt giữa mình với sư tôn, với hai phu phụ Linh Thư và Lý Thanh Huyên khi xưa.
Đôi khi nói ra sẽ thoải mái hơn.
Hai thầy trò ra ngoài từ đường.
Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, cùng với Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Lý Nhàn Ngư và cả Tô Uyển Nguyệt đều đang đợi ở ngoài.
Tần Ninh cười tủm tỉm hỏi: "Hiếm lắm mới có dịp tụ tập đông đủ, uống một ly nhé?"
"Ta sẽ đi chuẩn bị ngay".
Tô Uyển Nguyệt cất lời.
Nàng ấy chưa thấy dáng vẻ này của Trần Nhất Mặc bao giờ, vì nó mà hôm nay nàng ấy tan nát cả cõi lòng.
Thấy Tô Uyển Nguyệt đã quay người đi, Lý Huyền Đạo lập tức đi lên hỏi: "Sư tôn, Tô Uyển Nguyệt này... với Trần sư đệ là thế nào vậy ạ?"
Tần Ninh trông dáng vẻ hóng hớt đấy mà muốn đánh hắn ta một trận.
Nếu không có cái thú vui tò mò chuyện người khác này thì Lý Huyền Đạo đã đáng tin cậy như Dương Thanh Vân rồi.
"Cũng không có gì, hồi đó ta đi du lịch khắp Thượng Nguyên Thiên Vực thì gặp Tô Uyển Nguyệt, cứu cô ấy một mạng và đưa cô ấy vào Cửu Tinh Lâu tu luyện. Vài năm sau, Tô Uyển Nguyệt trở thành lâu chủ Cửu Tinh Lâu. Khoảng thời gian đó hai người đó tiếp xúc với nhau cũng nhiều..."