"Vốn nghĩ lần này đúng là chẳng thú vị gì cả, nhưng bây giờ xem ra, cuối cùng cũng có chút thú vị rồi, Lý Nhàn Ngư đúng không? Có thể chết ở trong tay ta cũng coi là không làm nhục danh tiếng của ngươi".
Lý Nhàn Ngư đi ra.
Thiên giả cảnh giới ngũ luân, hắn ta đúng là không thèm để vào mắt.
Ầm...
Chỉ trong phút chốc, Lý Nhàn Ngư ra tay.
Sau lưng, một con ngươi xuất hiện ầm ầm.
Vãng sinh đồng!
Vãng sinh đồng, cho dù là Tần Ninh cũng chỉ biết là năm xưa ở đại lục Vạn Thiên, vãng sinh đồng có thể phóng ra thần thông.
Còn về việc tăng cấp, Tần Ninh cũng không biết vãng sinh đồng sẽ có thay đổi gì.
Lý Nhàn Ngư cũng đã tự mình tìm hiểu ở dưới sự chỉ đạo của Tần Ninh, hoàn toàn nắm con mắt này trong tay.
Lúc này, Lý Nhàn Ngư bước ra một bước, vãng sinh đồng bộc phát ra khí tức kinh khủng.
Mỗi một huyết đồng kia sinh ra chín câu ngọc, vờn quanh con ngươi màu máu.
Một giây sau, mười tám câu ngọc ầm ầm xuất hiện từ trong hai con ngươi.
Đương nhiên lúc này Nguyên Phong sẽ không khinh thường, bàn tay nắm chặt, một thanh trường kiếm xuất hiện.
Thần binh rất có khí thế.
Linh tính đáng sợ.
Trường kiếm như rắn như hổ, khí thế thâm độc mà mạnh mẽ.
"Giao Long Kiếm Phá!"
Nguyên Phong hét lên một câu, kiếm như giao long, trong nháy mắt đã lao ra, khí tức làm người ta hoảng sợ lập tức bộc phát.
Cả người cũng lao thẳng ra theo kiếm khí.
Trận chiến giữa những thiên giả, uy thế quả thực là quá kinh khủng.
Lý Nhàn Ngư thấy Nguyên Phong đánh tới thì cau mày lại, trong lòng rất không vui.
Người này không khỏi quá coi thường mình rồi.
Những năm gần đây Lý Nhàn Ngư đi theo Tần Ninh, đã sớm không phải thiếu niên yếu ớt không dám nói chuyện năm xưa rồi.
Bị người ta coi thường như vậy, đương nhiên hắn ta rất không vui.
Mà dựa theo lời sư phụ, nếu không vui, vậy phải làm cho mình vui vẻ.