Mà ở giữa trên trăm tòa cung điện chằng chịt kia có một đại điện cao chín tầng bị một con dị thú vác, vững vàng đứng ở giữa không trung.
Ở vị trí tầng thứ chín của đại điện kia có hai thanh niên đang ngồi chơi cờ.
Một thanh niên trong đó mặc đồ trắng, buộc tóc tiêu sái tự nhiên, tay cầm quân cờ trắng, cười nói: "Cuối cùng đã đến".
Ở đối diện, một thanh niên quần áo xanh cười nói: "Nguyên Phong, dường như ngươi đã không thể chờ đợi được nữa?"
"Đương nhiên rồi!"
Thanh niên mặc đồ trắng cười tủm tỉm, giọng nói ôn hòa nói: "Ta rất tò mò về Trần Nhất Mặc kia, chín cuốn Đan Điển là thứ mà gia tộc mong muốn, nhưng ta chỉ muốn nhìn Trần Nhất Mặc này một chút thôi".
"Đúng rồi, Chu Huyên, nghe nói người của nhà họ Chu ngươi đã bị tổn thất rất lớn ở Thiên La Vực, Trần Nhất Mặc kia thật sự rất mạnh?"
Thanh niên quần áo xanh nghe thấy lời này thì tùy tiện nói: "Ta không biết tin tức cụ thể, nhưng người nhà họ Chu chúng ta phái đi đều đã chết hết, chỉ là theo tin tức nhận được sau đó, tên kia dưới cơn nóng giận đã giết đám người Chu Khâm, Chu Dung, chỉ sợ không phải đế giả Cực Cảnh, mà là tôn giả Cực Cảnh!"
Cực Cảnh có bốn cảnh giới.
Linh giả! Thiên giả! Tôn giả! Đế giả! Bốn cảnh giới là một quá trình võ giả theo đuổi giới hạn của bản thân, giữa chúng chênh lệch cực lớn.
Nguyên Phong nghe thấy lời này, bất đắc dĩ nói: "Người như vậy... Đáng tiếc ta không ở cùng một thời đại với hắn ta".
Lúc này, Nguyên Phong đưa mắt nhìn về phía bên ngoài lầu các, trên mặt đất, hơn vạn võ giả của Cửu Nguyên Vực đang chém giết, từ trên cao nhìn xuống giống như con kiến hôi vậy.
Nguyên Phong cười nói: "Những con kiến hôi đáng thương này...", Chu Huyên kia tùy tiện nói: "Nguyên Phong, ngươi chắc chắn làm như vậy có thể dẫn Trần Nhất Mặc và Tần Ninh đó đến sao?"
"Cũng có thể đi!"
Nguyên Phong cũng không chắc chắn nói: "Nếu như không dụ ra được thì cứ giết thôi, ta nhớ trong tin tức có nói Tần Ninh kia có hai vị đệ tử, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đúng không?
Tám trăm năm đã đến cảnh giới linh giả Cực Cảnh đỉnh phong, đúng là yêu nghiệt".
"Nếu như không tới thì cứ giết hai người kia là được...", nghe thấy lời này, Chu Huyên kia lắc đầu cười một tiếng.
Mà lúc này, trước lầu các của hai người.
Hai người đàn ông trung niên đứng ở trước bậc thang, bàn tay vung lên, từng võ giả nhà họ Nguyên thi nhau lao ra.
Từng vị võ giả Chí Cao Đế Tôn, Đại Đế Tôn của nhà họ Nguyên trong nháy mắt đã gia nhập chiến trường, khiến cho cục diện nghịch chuyển trong nháy mắt.
Dịch Hàn Ngọc thấy một màn này, ngẩng đầu nhìn về phía trời cao, quát lạnh: "Người nhà họ Nguyên chớ có quên, Cửu Tinh Lâu từng nói nếu nhà họ Nguyên dám nhúng tay vào chuyện trong Cửu Nguyên Vực, Cửu Tinh Lâu sẽ không ngồi nhìn mặc kệ đâu".