Một người đàn ông trung niên khác đứng phía sau mở miệng nói.
"Ngươi bảo ta tỉnh táo như thế nào được?"
Chu Khâm tức sùi bọt mép, quát: "Chu Trạch đã chết!"
Lúc này, hai người đứng sóng vai, mấy vạn người dưới đất xung quanh đều không dám thở, không ai dám ho he gì.
"Trần Nhất Mặc ở đâu?"
Chu Khâm tiếp tục quát.
Bây giờ tâm trạng ông ta cực kỳ không tốt.
Nhận được tin tức từ Huyết Thần Cung, bên trong Thiên La Vực xuất hiện một người tên là Trần Nhất Mặc, đan thuật cao siêu, mà đúng là nhà họ Chu đang âm thầm tìm kiếm Trần Nhất Mặc.
Thế là gia tộc đã điều động thanh niên thiên tài Chu Trạch đến.
Ông ta và Chu Dung đang chấp hành nhiệm vụ trong một vực khác, nhận được lệnh mà gia tộc truyền đến liền vội vàng chạy đến.
Nhưng mà ai ngờ được thế mà Chu Trạch đã bị giết.
"Ông nội ngươi ở chỗ này!"
Lúc này Trần Nhất Mặc sải bước ra nhìn về phía hai người Chu Trạch, Chu Dung kia, ánh mắt lạnh như băng.
Chu Khâm nhìn chằm chằm Trần Nhất Mặc, lập tức vung bàn tay lên, một bức tranh xuất hiện trong tay, Chu Khâm cầm lấy bức tranh để so sánh, lẩm bẩm nói: "Quả nhiên là ngươi!"
Giờ phút này ánh mắt Chu Khâm cũng vô cùng kinh ngạc.
Đúng là Trần Nhất Mặc kia!
"Ông nội ngươi ngồi không thay tên, đứng không sửa họ!"
Lúc này ánh mắt của Trần Nhất Mặc như có lửa giận, nhìn về phía hai người.
Đám khốn kiếp nhà họ Chu!
"Tần Ninh..."
Mà giờ phút này, một bóng người rơi từ giữa không trung xuống đất ầm một tiếng.
Diệp Viên Viên lao nhanh ra đón lấy cơ thể kia, chính là Tần Ninh toàn thân đẫm máu.
"Tần Ninh..."
Bàn tay của Diệp Viên Viên có chút run rẩy, ôm chặt Tần Ninh.
Trần Nhất Mặc đi đến trước mặt Tần Ninh, đưa tay bắt mạch, sắc mặt lập tức khó coi hẳn đi.
"Sư phụ..."
"Vâng!"
Sắc mặt hơn mười vị cường giả nhà họ Chu xung quanh đều vô cùng lạnh lùng, tới gần từng bước một.
Mà vào lúc này, Tần Ninh nằm trong lòng Diệp Viên Viên trên mặt đất, chậm rãi duỗi bàn tay ra như muốn đứng dậy, bảo vệ Trần Nhất Mặc.