Huyết Thần hừ một tiếng nói: "Ngươi thật sự cho rằng bản tọa không dám thật sao?"
Giờ phút này, Huyết Thần đã hoàn toàn nổi giận.
Ông ta giơ tay lên, năm ngón tay tái nhợt mảnh khảnh xuất hiện, bên trong năm ngón tay có một hạch máu chậm rãi ngưng tụ.
"Cùng lắm thì bản tọa lại tốn ngàn năm để bồi dưỡng một người khác, nhưng cô ta chết rồi, cả đời này ngươi cũng đừng hòng yên bình!"
Huyết Thần nắm bàn tay lại.
Ầm...
Trong khoảnh khắc, một tiếng ầm vang lên trong tay Huyết Thần, giống như trời đất sụp đổ, một uy áp kinh khủng lan ra.
Mà lúc này, Tần Ninh lại cầm tay Diệp Viên Viên thật chặt, chưa từng buông ra.
Thật lâu sau.
Trời đất bình tĩnh lại.
Thế nhưng Diệp Viên Viên vẫn bình thường đứng ở nơi đó.
Lúc này, cho dù là Diệp Viên Viên cũng không hiểu.
Đương nhiên nàng biết Tần Ninh không có khả năng để nàng chết, thế nhưng... Tần Ninh làm được như thế nào vậy.
Mà vào lúc này, Diệp Viên Viên đột nhiên cảm thấy trái tim mình nhảy lên.
Thế nhưng ngay sau đó, nàng lại phát hiện kén máu bao bọc lấy trái tim như sắp vỡ tung ra, nhưng là bị một sức mạnh nào đó ngăn cản.
"Hả?"
Diệp Viên Viên tự kiểm tra thân thể, lại phát hiện chẳng biết từ lúc nào bên trong thân thể mình lại ngưng tụ ra một con rồng nhỏ như ngón tay, bao bọc lấy kén máu kia, khiến cho kén máu cho dù muốn nổ tung cũng không thể.
"Chuyện này..."
Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: "Lúc trước lấy được linh hồn long mạch của Thực Cốt Chúc Long, lại có thể đối phó được với Huyết Linh Chí, cô nhóc nàng xem như gặp may".
Tần Ninh nhẹ nhàng xoa đầu Diệp Viên Viên.
"Không có khả năng!"
Giờ phút này, Huyết Thần giận dữ hét lên: "Tuyệt đối không có khả năng!"
Tần Ninh nhìn về phía Huyết Thần đang vô cùng giận dữ kia, cười nhạo nói: "Nào có cái gì mà không thể có khả năng chứ, vạn chuyện vạn vật đều có tương sinh tương khắc".