"Thiên Ngạn Nguyệt!"
La Vĩnh Binh hừ lạnh, lên tiếng: "Sao đấy, tộc trưởng nhà họ Thiên các ngươi chết rồi nên trút giận lên nhà họ Thiên bọn ta à?"
"Nhưng ta khuyên ngươi một câu, cho dù các ngươi lôi kéo thêm được Huyết Thần Cung để hôm nay tiêu diệt nhà họ La đi nữa thì nhà họ Thiên không chết cũng bị lột da thôi. Đến lúc đó, ta chống mắt lên xem Huyết Thần Cung có nhắm vào miếng mồi béo bở Thiên La Vực này không!"
"Đừng để cuối cùng lại thành may áo cưới cho người ta!"
Lời La Vĩnh Binh cũng không hẳn là vô lý.
Huyết Thần Cung bắt tay với nhà họ Thiên để xâm chiếm nhà họ La, nhưng nhà họ Thiên vẫn là quân chủ lực trong số tất cả võ giả tại đây. Hầu hết những cường giả rải rác quanh đây đều là võ giả của nhà họ Thiên.
Trong khi đó, Huyết Thần Cung chỉ phái hơn một ngàn vị võ giả Đại Đế Tôn và Chí Cao Đế Tôn tới đây, trong đó Đại Đế Tôn là chủ yếu.
Cho dù khoảng một ngàn người đó đều bỏ mạng tại đây thì chắc chắn vẫn không phải là tổn thất gì quá lớn đối với Huyết Thần Cung.
Nếu nhà họ Thiên thật sự muốn dốc hết toàn bộ lực lượng để tiêu diệt nhà họ La thì bản thân bọn chúng cũng sẽ chịu tổn thất nặng nề.
Về sau, chỉ cần Huyết Thần Cung muốn thì việc thâu tóm nhà họ Thiên dễ như trở bàn tay.
Bằng cách đó, Huyết Thần Cung sẽ chiếm giữ được hai đại vực là Huyết Vân Vực và Thiên La Vực, sau hàng vạn năm bồi đắp sẽ cho ra biết bao nhiêu là cường giả Cực Cảnh.
Không lý nào nhà họ Thiên lại không hiểu điều đó.
Thiên Ngạn Nguyệt tỏ ra lạnh lùng, giễu cợt: "La Vĩnh Binh, ngươi có biết huyết nữ, con gái của đại nhân Huyết Thần không?"
"Huyết nữ là hòn ngọc quý trên tay đại nhân Huyết Thần, đã được đính hôn với thiếu chủ Thiên Thế Kiệt của nhà họ Thiên ta rồi. Hai thế lực bọn ta hợp tác với nhau, ngươi nghĩ Huyết Thần Cung sẽ xâm chiếm nhà họ Thiên chắc?"
La Vĩnh Binh không kìm được mà quát: "Huyết nữ kia đâu phải con gái ruột của Huyết Thần, nói thế mà ngươi cũng tin à? Biết đâu hắn cố ý tăng giá trị của huyết nữ kia để nhằm ngày hôm nay đấy!"
Thiên Ngạn Nguyệt vẫn tiếp tục trào phúng: "Bớt ở đó châm ngòi ly gián đi. Hôm nay sẽ là ngày tàn của nhà họ La!"
Nghe thấy câu này, nét mặt La Vĩnh Binh trở nên lạnh lùng, ông ta vung tay lên.
Một vài kẻ trong đám đông nhà họ La lôi một người đi lên phía trước.
"Thế Thành!"
Bên phía nhà họ Thiên, Thiên Thế Kiệt biến sắc, vô cùng thảng thốt khi nhìn thấy Thiên Thế Thành đang bị giam giữ.
Thiên Ngạn Nguyệt mắng chửi: "Nhà họ La ngươi đúng là chán sống mà".
La Vĩnh Binh hừ lạnh: "Ngày đó, trong dãy núi Thiên La, Thiên Thế Thành đã cố giết Cố Thanh Nhan để phá hỏng hôn ước giữa nhà họ La bọn ta và nhà họ Cố nhưng bị tiên sinh Tần Ninh và công tử Trần Nhất Mặc bắt được, giao cho nhà họ Cố xử lý”.
“Thiên Ngạn Nguyệt, đại ca ngươi vừa chết mà ngươi đã cho quân tiến đánh nhà họ La ta rồi. Chuyện này đã không còn nước cứu vãn thì ngươi cứ thử xem. Ngươi mà dám động thủ, Thiên Thế Thành sẽ chết ngay tắp lự!”