Phong Thần Châu

Chương 6975: La Vân Không!  




 La Phàm muốn phản bác, nhưng nhìn thấy ánh mắt của phụ thân, hắn ta lại không nói lời nào.  

 

“Việc này ta đã biết rồi, con đi cùng với ta, trước hết là đi đến dãy núi Lạc Nguyệt, xin lỗi vị Trần đại sư kia”.  

 

“Cha, con xin lỗi sao? Con không làm gì sai cả!”  

 

“Làm bậy!”  

 

Nghe được lời La Phàm nói, La Vĩnh Binh lại quát: “Tương lai, sau khi ta lui về sau, vị trí tộc trưởng nhà họ La này sẽ truyền lại cho con, thái độ của con như vậy, sao ta có thể yên tâm?”  

 

“Hạ mình cầu hiền? Người ta là kẻ bề dưới sao? Đến bây giờ mà con vẫn không biết mình sai ở đâu sao? Ta thấy con không muốn làm thiếu tộc trưởng nữa rồi”.  

 

Nhà họ La có thể trở thành một trong hai bá chủ lớn là dựa vào việc gia tộc từng bước phát triển đi lên, tích luỹ trong từng thế hệ.  

 

La Vĩnh Binh thân là tộc trưởng, tất nhiên là có tầm nhìn sâu rộng hơn La Phàm.  

 

“Bây giờ, đi ngay!”  

 

La Vĩnh Binh lại nói: “Chuẩn bị quà tặng, đến nhà họ Cố trước, tới dãy núi Lạc Nguyệt, không chỉ phải xin lỗi Trần đại sư, mà còn phải xin lỗi cha vợ tương lai của con”.  

 

“A?”, La Phàm sửng sốt.  

 

“A cái gì mà a?”, La Vĩnh Binh lại nói: “Con ngạo mạn như thế, trêu chọc vào Trần đại sư, con chỉ bận tâm đến bản thân mình thôi sao?”  

 

“Nếu như Trần đại sư là bạn bè của nhà họ Cố thì hành động của con có đang chừa lại mặt mũi cho cha vợ tương lai của con không?”  

 

“Đừng cho rằng nhà họ La chúng ta là bá chủ Thiên La Vực, ai cũng không để vào mắt, nhà họ Cố và nhà họ La chúng ta sắp thành thông gia, vị cha vợ này của con, chính là người ủng hộ lớn nhất, cũng là người sẽ giúp đỡ con nhiều nhất, nếu như con kiêu ngạo như thế, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện lớn!”  

 

Nghe được lời này, La Phàm cúi đầu, thấp giọng nói: “Con biết sai rồi”.  

 

Cùng lúc đó, nhà họ La.  

 

Trong một toà đình viện yên tĩnh, đại sư Dịch Nhân Dữ khom lưng, hai tay để trước người, kiên nhẫn chờ đợi.  

 

Không bao lâu sau, trong đình viện, cửa phòng mở ra, một bóng dáng với mái tóc bạc trắng chậm rãi đi ra.  

 

“Nhân Dữ, sao ngươi lại tới đây?”  

Ông lão râu tóc bạc phơ, chòm râu xoã ra trước ngực, nhìn qua giống như là tiên nhân.  

 

“La lão!”  

 

Lúc này, Dịch Nhân Dữ đứng trước ông lão tóc bạc, bày ra dáng vẻ cung kính.  

chapter content