Phong Thần Châu

Chương 6971: “Không cần khách sáo”.  




 Lời này của Trần Nhất Mặc, không chỉ cao ngạo, mà quả thực là không đem nhà họ Thiên để vào trong mắt.  

 

Lôi kéo?  

 

Đừng nói là lôi kéo mượn sức ta, cho dù là mời ta về nhà, các ngươi cũng không xứng.  

 

Đây là kiêu ngạo cỡ nào!  

 

Giờ phút này, ánh mặt Thiên Thế Kiệt lạnh lùng, ngoan độc.  

 

“Ngươi hãy nhớ kỹ những lời ngươi nói!”  

 

Trần Nhất Mặc nhìn về phía Thiên Thế Kiệt, lại nói: “Nhớ kỹ, thế nào?”  

 

“Ăn ngay nói thật mà thôi…”  

 

“Ngươi…”  

 

Sắc mặt Thiên Thế Kiệt lạnh lùng, ánh mắt khinh miệt nói: “Được được được, đại sư Trần Nhất Mặc, bản công tử nhớ kỹ ngươi, hy vọng ngươi có thể yên ổn sống sót trong Thiên La Vực!”  

 

Trần Nhất Mặc nghe được lời này cũng không thèm để ý tới, hắn ta chắp tay sau lưng đi xuống đấu trường, tiến về phía người nhà họ Cố.  

 

Đối mặt với dáng vẻ không thèm để ý đến của Trần Nhất Mặc, sắc mặt Thiên Thế Kiệt lạnh lùng đến mức đáng sợ.  

 

Từ nhỏ đến lớn, lớn lên trong nhà họ Thiên, chưa có người nào dám đối xử với hắn ta như thế, chưa có người nào không để hắn ta vào trong mắt như thế!  

 

Cái tên Trần Nhất Mặc này…  

 

“Chúng ta đi!”  

 

Thiên Thế Kiệt vung tay lên, dẫn theo người nhà họ Thiên, nhao nhao rời đi.  

 

Lúc này, Phạm Minh Triệt nhìn về phía nhà họ Cố, rồi cũng dẫn võ giả nhà họ Phạm rời đi.  

 

Thấy cuộc thi đấu đã kết thúc, võ giả các nơi cũng lần lượt rời khỏi.  

 

Dược sơn đã thuộc về nhà họ Cố, còn ở lại nơi này làm cái gì? Bị nhà họ Cố hiểu lầm thì không tốt.  

 

Không lâu sau, bên trong sơn cốc, chỉ còn đám người nhà họ La và nhà họ Cố.  

 

Cố Minh Thành nhìn về phía Trần Nhất Mặc, cười ha ha, chắp tay nói: “Cảm ơn Trần công tử ra tay giúp đỡ, nhà họ Cố chúng ta vô cùng biết ơn”.  

“Không cần khách sáo”.  

 

Lúc này, Trần Nhất Mặc thản nhiên nói: “Cố tộc trưởng hẳn là vẫn còn nhớ rõ lời lúc trước ngươi nói chứ?”  

 

“Nhớ rõ, đương nhiên là nhớ rõ, ở bên trong dược sơn, Trần đại sư có được quyền hạn cao nhất, muốn làm cái gì thì làm, nhà họ Cố chúng ta tuyệt đối không ngăn cản”.  

chapter content