"Ta vốn là đan sư nên thích du ngoạn bốn phương, không có chỗ ở cố định, hiện tại cũng chưa có dự định gì cả".
"Đan sư?"
Khuôn mặt Cố Thanh Nhan lập tức tỏ ra cung kính hơn, sự kính cẩn ấy xuất phát từ tận đáy lòng.
Đan sư!
Khí sư!
Trận sư!
Dù ở tại bất kỳ thế lực nào thì ba ngành nghề này luôn được trời ưu ái, được người người tôn kính.
Đan dược của đan sư là nhu yếu phẩm của võ giả!
Khí sư cũng luyện ra những thứ cần thiết cho võ giả.
Đại trận do trận sư tạo ra càng là thứ bắt buộc phải có trong vô số tông môn và gia tộc.
"Xin hỏi công tử là đan sư cấp bậc nào ạ?"
Cố Thanh Nhan hỏi với vẻ sùng bái.
"Ta ấy à?", Trần Nhất Mặc từ tốn đáp: "Ngươi tạm thời xem ta là đan sư Chí Tôn cửu phẩm đi!"
Tạm thời?
Đan sư Chí Tôn cửu phẩm?
Vậy ít nhất đã vượt qua cửu phẩm, là đan sư Cực Cảnh rồi?
Vẻ mặt Cố Thanh Nhan vô cùng ngạc nhiên.
Đúng là cao nhân thật rồi!
Lúc này, Trần Nhất Mặc thưởng thức trà, lòng đầy khoan khoái.
Bốn trăm lẻ tám năm, cộng thêm ba tháng hai mươi tư ngày!
Đã ngần ấy thời gian hắn ta không hiển linh rồi.
Cuối cùng lần này cũng hiển linh được một phen, cảm giác ấy sảng khoái quá đi mất!
Nhất là hình như sư tôn không quan tâm đến cách hành xử của hắn ta nữa, thế không phải hắn ta muốn làm gì thì làm rồi ư?
Trần Nhất Mặc thản nhiên cất lời: "Tình hình trong Thiên La Vực hiện tại thế nào?"
Thượng Nguyên Thiên mênh mông vô tận.
Toàn bộ vùng đất Thượng Nguyên Thiên có tổng cộng tám địa vực tiếng tăm lẫy lừng.
Thượng Nguyên Thiên Vực giống như chúa tể của Thượng Nguyên Thiên vậy, ngạo thế quần hùng, chiếm diện tích lớn nhất, thực lực cũng mạnh nhất, tương tự như đế đô của đế quốc.