Cố Thanh Nhan cô ấy được mệnh danh là một trong mười cô gái đẹp nhất vùng đất Thiên La Vực, vậy mà qua miệng Trần Nhất Mặc lại thành trung đẳng? Nghe giọng điệu của hắn ta còn hơi miễn cưỡng nữa?
Nhưng dù gì Trần Nhất Mặc đã cứu họ, Cố Thanh Nhan cũng không nói gì.
Hơn nữa từ lời nói đến cử chỉ của Trần Nhất Mặc đều cho thấy hắn ta là một cao nhân, cô ấy càng không dám đắc tội.
Tần Ninh cũng trố mắt.
Trần Nhất Mặc nói một câu y chang Diệp Nam Hiên vậy.
Hai đứa này đều là thẳng nam cả...
"Nhà họ Thiên? Nhà họ La?", Trần Nhất Mặc vẫn giữ dáng điệu cao nhân ấy, chậm rãi cất lời: "Có vẻ nơi này là Thiên La Vực rồi".
"Đúng rồi ạ".
Cố Thanh Nhan nghe vậy càng ngạc nhiên hơn.
Hai người không phải người của Thiên La Vực ư?
Quả nhiên là thế ngoại cao nhân mà, nhiều khả năng là thiên chi kiêu tử đến từ bảy thế lực lớn cấp bậc Thiên Vương của Thượng Nguyên Thiên Vực nhỉ?
Nếu không thì làm gì có tư cách mang theo một nguyên thú cấp chín!
"Hai vị công tử không phải người của Thiên La Vực sao?", Cố Thanh Nhan hỏi.
"Hai bọn ta chỉ đi du ngoạn thôi, không ở cố định một nơi nào. Bọn ta lọt vào một bí giới, sau khi thoát thân thì tới đây".
Trần Nhất Mặc thản nhiên trả lời.
Đi du ngoạn?
Không ở cố định một nơi nào?
Có ma mới tin!
Cơ mà mới thoát khỏi một bí giới sao? Bình thường chỉ có cường giả Cực Cảnh hùng mạnh mới dám vào bí giới thôi.
Vậy mà hai người này lại dám!
Đám người Cố Thanh Nhan càng ngày càng thấy thân phận của hai người này sâu không lường được.
"Nếu hai vị mới vào Thiên La Vực thì có lẽ tạm thời chưa có nơi đặt chân, Cố Thanh Nhan mạnh dạn mời hai vị công tử đến nhà họ Cố ta ở tạm ạ".
Cố Thanh Nhan lịch sự hỏi: "Hai người thấy sao?"
Trần Nhất Mặc gật đầu: "Được thôi!"
Cố Thanh Nhan mỉm cười, trông cô ấy vô cùng mừng rỡ.
Dù thế nào đi nữa thì thân phận của Trần Nhất Mặc và Tần Ninh chắc chắn sẽ bất phàm lắm đây, hai người còn là ân nhân cứu mạng họ, họ nên cảm ơn mới phải.