Vừa đi ra đã suýt bị người ta giết, chuyện gì thế này?
Đang lúc hai người bốn thú hoảng hốt thì một loạt tiếng gió rít truyền đến từ cánh rừng đằng trước, vô số tảng đá khổng lồ với đường kính trăm trượng lũ lượt lao tới trong tiếng ầm ầm khủng khiếp.
Tần Ninh và Trần Nhất Mặc vội vàng lánh sang chỗ khác.
Cùng lúc đó, mười mấy bóng người chạy như bay tới đây.
Nhóm người kia có cả nam lẫn nữ, ai nấy đều mặc võ phục, có vẻ thuộc cùng một thế lực.
Hơn mười người kia cũng bất ngờ khi nhìn thấy Tần Ninh và Trần Nhất Mặc.
Đại trận sau lưng hai người họ đã biến mất, chỉ còn lại những ngọn núi báo hiệu đây là ngõ cụt. Khung cảnh ấy làm mười mấy người kia sa sầm nét mặt.
"Tiểu thư đi mau, bọn ta sẽ bọc hậu!"
Một người đàn ông trung niên lên tiếng.
"Lê thúc!"
Nghe thấy câu này, vẻ mặt một nữ tử mặc váy xanh trông khá hoạt bát trong đó càng khó coi hơn.
"Các ngươi sẽ không có ai chạy thoát hết!"
Giữa lúc đó, một tiếng hừ lạnh bất chợt vang lên.
Mấy chục người thình lình bước ra từ trong cánh rừng đằng sau, tất cả đều trang bị binh khí, mắt lom lom nhìn họ, đằng đằng sát khí, vây quanh mười mấy người kín kẽ.
Nhưng bọn chúng cũng bao vây cả hai người Tần Ninh và Trần Nhất Mặc.
Mấy chục người kia mặc một bộ khôi giáp võ phục màu đen đồng nhất, mấy người đi đầu tỏa ra khí thế mạnh mẽ.
Dẫn đầu là một người trung niên và một người thanh niên.
Người vừa lên tiếng là thanh niên kia.
Thanh niên nhìn lướt qua hơn mười người, dừng lại tại nữ tử váy xanh chốc lát rồi mỉm cười, lên tiếng: "Cố Thanh Nhan!"
"Ngươi không thoát được đâu!"
Nghe vậy, nữ tử váy xanh lạnh giọng quát: "Thiên Thế Thành, nhà họ Cố ta và nhà họ La sắp tổ chức đám hỏi, ngươi làm vậy không sợ nhà họ La nổi giận sao?"
"Nhà họ La?"
Thanh niên cười khẩy: "Nhà họ Thiên ta mà sợ nhà họ La à?"
Nói rồi hắn ta liếc mắt nhìn hơn mười người kia, cuối cùng nhìn Tần Ninh và Trần Nhất Mặc, thẳng thừng bỏ qua Cửu Anh và ba con chó vàng một cách khinh thường.