Tần Ninh lại gắp một món lên, nhai mấy miếng rồi bình phẩm: "Món này được đấy. Kết hợp vị ngon của thịt gà Tuyết Lĩnh với món súp từ thịt Đại Lực Thiết Ngưu, hừm... Để xem mấy món khác thế nào..."
"Độc này ngon đấy, cực kỳ thơm ngon, tác dụng độc cũng khá cao".
Được Tần Ninh khen ngợi, Trần Nhất Mặc tức thì cười hớ hớ.
"Không ăn!"
Lúc này, Đại Hoàng đang ngồi bên cạnh bỗng ném đôi đũa đi, nói với vẻ không vui: "Bắt nạt chó thế này sao chơi!"
Mấy năm gần đây, hai thầy trò đổi trò xoành xoạch.
Ban đầu là bàn luận về đạo và đan đạo.
Bàn xong bắt tay vào việc ngay, ngày nào hai thầy trò cũng lôi đan đỉnh ra so tài luyện đan.
Sau đó chán quá, bắt đầu so tài luyện độc.
Hai thầy trò này luân phiên mỗi ngày là một bữa cơm cho đối phương thử độc... Không biết bản thân hai người này kháng độc thế nào nhưng còn bốn con thú bọn nó thì sắp chết tới nơi rồi.
Hễ tới giờ ăn là phải xem có độc hay không, ai chịu cho nổi?
Thế mà hai thầy trò này hả hê quá xá!
Trần Nhất Mặc phì cười: "Đại Hoàng à, đan sư cũng giống như thầy thuốc ở thế giới người phàm vậy, phải nắm cả linh đan cứu người lẫn độc đan hại người, nếu không thì khi gặp người bị trúng độc thì sao mà cứu được?"
"Các ngươi muốn đàm đạo thì kệ các ngươi chứ, lần sau để vài món không độc cho bọn ta được không? Suốt ngày cứ ăn độc, ta tưởng mình kháng độc luôn rồi này!"
Đại Hoàng tức tối nói: "Đan sư đúng là toàn lũ ác độc!"
"Ha ha..." Dưới ánh trăng, đình viện ngập tràn tiếng cười vui vẻ.
Vào lúc này, trong sơn cốc, một chùm sáng bỗng bay lên trời tại một nơi cách đó mấy trăm trượng.
Tần Ninh đứng bật dậy, nhìn về phía sơn cốc, nói lớn: "Đại trận đã hình thành!"
Bảy năm đằng đẵng, cuối cùng cũng thành công rồi! Trần Nhất Mặc cũng đứng dậy.
"Cuối cùng cũng ra ngoài được rồi!"
Trần Nhất Mặc lẩm bẩm: "Đại Hoàng, Nhị Hoàng, Tam Hoàng, các ngươi đi cùng ta nhé?"