Một ngày nọ.
Tại một dãy núi, Tần Ninh mở ra một sơn động, chuẩn bị ổn thoả tất cả mọi thứ.
“Mặc Nhi!”
“Sư tôn”.
Tần Ninh gọi Trần Nhất Mặc lại, nói: “Hiện giờ, sư tôn chỉ có thực lực Đại Đế Tôn, cũng chỉ có thể luyện chí bảo đan Chí Tôn cửu Phẩm, thế nhưng như vậy cũng đã đủ để giảm bớt đau đớn do bốn loại độc tố gây ra cho ngươi, chỉ là có thể cần một ít thời gian, ngươi kiên nhẫn chờ đợi!”
“Vâng!”
Nói xong, Tần Ninh lấy ra một viên cầu.
Địa Linh Phương!
Mở ra Địa Linh Phương, bên trong xuất hiện một tiểu đỉnh.
Tiểu đỉnh có ba chân, mang theo phong cách cổ xưa, từ từ rơi xuống mặt đất, biến thành dáng vẻ chừng hơn một thước.
“Đỉnh Long Hoàng Hư Không!”
Trần Nhất Mặc kích động nói: “Là đan đỉnh Chí Tôn cửu phẩm mà năm đó sư tôn tạo ra”.
“Ừm…”
Tần Ninh tiện đài nói: “Yên tâm chờ ta, nhanh thì một tháng, lâu thì ba tháng”.
Nói đến đây, Tần Ninh khẽ nói: “Tiến vào thế giới Diêm Môn đã hơn một năm, bên ngoài hẳn là đã trôi qua trăm năm, không biết bọn họ thế nào rồi…”
Bọn họ?
Là ai?
Nhìn theo Tần Ninh tiến vào sơn động, bắt đầu luyện đan, Trần Nhất Mặc bay lên một đỉnh núi.
Lúc này, ba con chó Đại Hoàng cùng Cửu Anh tụ tập một chỗ, trước mặt bốn con dị thú, bày biện rất nhiều loại quả kỳ dị, toả ra màu sắc rực rỡ, nhìn qua đã khiến kẻ khác thèm nhỏ dãi.
Đại Hoàng mở miệng nói: “Cửu Anh, ở bên ngoài, những trái cây này không thể để lâu được, ngươi ở lại đây ăn chúng hơn trăm năm, ta cam đoan với ngươi, ngươi có thể trở thành mãnh thú còn trâu bò hơn cả Thần Long”.
Một cái đầu của Cửu Anh thò ra, trong miệng nhồi đầy quả quý hiếm, tám cái đầu khác cũng ăn như hổ đói.
Nó nhồm nhoàm nói: “Vậy ngươi đã ăn chúng bốn trăm năm rồi, tại sao vẫn trông giống như chó đất thế?”
Tuy rằng ăn vào không chắc là có thể so được với Thần Long, nhưng vượt qua nguyên thú, chắc chắn là không thành vấn đề.
Lúc này, Trần Nhất Mặc cũng đến, hắn ta tiện tay cầm lấy một quả, cắn một miếng rồi tán dương nói: “Ngọt quá!”
Giờ phút này, Cửu Anh cũng có chút tò mò nhìn về phía cái khăn che mặt của Trần Nhất Mặc.