Nghe xong, Trần Nhất Mặc lập tức ngồi thẳng dậy, nghiêm túc kể lại.
“Năm đó, sau khi sư tôn rời đi, con đã chuyên tâm nghiên cứu sáu quyển sau của Cửu Nguyên Đan Điển, khi đó, thời điểm sư tôn rời đi, con cũng vừa lúc đạt tới Chí Cao Đế Tôn, người cũng biết đó, vì thế, lúc ấy con đã hết sức chuyên chú nghiên cứu sáu quyển sau…”
“Sau này, khi đã thấu hiểu rõ ràng ba quyển giữa, con cũng coi như là đan sư Cực Cảnh, thu nhận ba người Dịch Hàn Ngọc, Duẫn Khả Vi, Cơ Thi Dao”.
Trần Nhất Mặc nhìn về phía Tần Ninh, nói: “Sư tôn, người đã nhìn thấy ba đứa nhỏ này chưa? Rất khá đó!”
“Đã gặp rồi!”
Tần Ninh gật đầu nói: “Đúng là không tồi”.
“Ha ha, khi con thu nhận ba đứa nó, bọn họ vẫn còn rất yếu, là con cầm tay chỉ dạy, đem Cửu Nguyên đan tông cho Dịch Hàn Ngọc trông coi”.
“Tiếp đó, con đi đi lại lại khắp nơi trong Thượng Nguyên Thiên Vực, nghiên cứu ba quyển đan điển cuối cùng, trong lúc ấy, con đã đi qua rất nhiều nơi…”
“Nói vào trọng tâm đi!”
Tần Ninh nhìn về phía Trần Nhất Mặc, nói thẳng.
“Sau đó…”
Trần Nhất Mặc gãi gãi đầu nói: “Sau đó, con nhận được tin tức, nói rằng người đã trở về, vậy nên con đã âm thầm điều tra, kết quả phát hiện ra, những tên kia trong Thượng Nguyên Thiên Vực, đang bí mật làm cái gì đó”.
“Con một đường tìm hiểu nguồn gốc, phát hiện ra nhà họ Nguyên có bí mật, Thiên Cương Thần Môn cũng có bí mật…"
“Sau đó, con đi theo bọn họ vào tam đại cấm địa này, lúc đó con mới biết được, là bọn họ lập mưu hãm hại con, căn bản là người không trở về, chẳng qua là bọn họ thiết lập ván cờ, dẫn con vào bẫy, vốn dĩ, dựa vào thực lực của con, mối quan hệ của con, bọn họ muốn đánh lén con, căn bản là không đủ tư cách, nhưng mà sau đó, có một tên cực kỳ mạnh ra tay, con không có biện pháp đối phó, nên đành chạy vào trong…”
“Tên là gì?”
“Diệp Chi Vấn!”
“Hửm?”
Tần Ninh nhíu mày, Diệp Chi Vấn, lại là Diệp Chi Vấn, cái tên này từ đại lục Vạn Thiên cho đến Hạ Tam Thiên, y vẫn luôn xuất hiện dưới dáng vẻ phân thân, bản thể của y ở đâu, Tần Ninh vẫn chưa biết được.
Năm đó, nghĩ đến việc mình bị cụt mất một tay, hắn ta chỉ cảm thấy mất mặt, xấu hổ.
Thế nhưng bây giờ nghĩ lại, khi sư tôn nhìn thấy mình bị mất một cánh tay, ánh mắt kia nhất định là đau lòng muốn chết, ngược lại miễn cho mình phải chịu một trận đòn, tính ra vẫn có lời.
Nghĩ như vậy, bản thân mình mất đi một cánh tay, thật ra cũng không phải là chuyện xấu!